Chương 99
Thuý Nhi theo Chu Bội hai năm chưa bao giờ bị mắng như vậy, Thuý Nhi mắt đỏ ngầu vừa lùi ra vừa khóc.
Lúc này một phu nhân hơn bốn mươi tuổi tiến lại: - Là ai làm Thuý Nhi khóc đến mức này.
Chu Bội bực tức phất tay: - Khóc thì ra ngoài mà khóc, đừng ở đây làm phiền ta!
Kiếm Mai Tử vội vàng kéo Thuý Nhi ra ngoài.
Người phụ nữ đó là dì của Chu Bội, họ Vương, là chị cả, được gả cho Từ gia, có hai người con một nam một nữ, đứa cả là Từ Thọ Xuân, tham gia kỳ thi Giải năm trước, đầu năm nay đã vào kinh ứng thí.
Phạm Ninh lúc ở quán trà Bích Loa Xuân, Từ Thọ Xuân cũng ở đó, là một sĩ tử anh tuấn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, hiểu lễ nghĩa, Phạm Ninh có ấn tượng tốt đối với y.
Muội muội của Vương Thị chính là mẫu thân của Chu Bội.
Vương Thị liếc nhìn Chu Bội một cái: - Dì ở đây con còn giữ nét mặt thế sao?
Chu Bội vẫn giận dữ: - Tiểu nha đầu này càng ngày càng không biết tôn ti trật tự, ta mắng ả là để ả biết phép tắc thôi.
Vương thị ngồi xuống cạnh đứa cháu: - Thật ra tâm trạng cháu không tốt, ta bảo Châu nhi cùng ngươi ra ngoài một chút cho thoải mái?
A Châu là người của Vương Thị, năm nay mười sáu tuổi, đã hứa hôn, ở nhà nội trợ chuẩn bị xuất giá.
- Bỏ đi! Châu tỉ sao có thì giờ đi cùng ta? Chu Bội hậm hực nói.
- Vậy hãy để cho Tích nhi đi cùng cháu.
Chu Bội nhướn mày: - Từ Tích đến rồi hả?
Vương Thị vội vàng nói: - Hôm qua ta bảo nó tới dùng cơm trưa nhưng nó bảo không có thời gian, nói mai phải thi.
Chu Bội hừ một tiếng: - Ta nói mà, ngày mai bọn họ gặp đội kình địch Dư Khánh, hiện tại sao gã có thời gian ở đây!
- Ồ! Tin tức của cháu thật nhanh nhạy đó! Trưa mới rút thăm xong, cháu đã biết kết quả rồi.
Chu Bội ngẩn ra, dì nàng từ trước tới giờ không bước chân ra khỏi cổng sao lại biết trưa rút thăm, nàng cũng không nói cho dì mà.
Trong lòng có nhiều nghi ngờ, Chu Bội liền hỏi: - Người tới tìm cháu có chuyện gì?
Vương thị dịu giọng nói: - Dì tới để khuyên cháu, mẫu thân cháu luôn không vui vì chuyện cháu vào học ở học đường, giờ cháu còn tham gia thi đấu huyện sĩ, công khai lộ diện, ta lo mẫu thân cháu sẽ giận dữ mà không cho cháu đi học tiếp.
- Bội nhi, hiện giờ mọi người đều bàn tán về cháu, đối với thanh danh của cháu sẽ không tốt lắm, ta cảm thấy cháu nên cẩn thận một chút.
Chu Bội mặt không biến sắc: - Vậy dì thấy cháu nên làm thế nào, cháu nên thận trọng như nào?
- Đừng tham gia cuộc thi huyện sĩ lần này, sau đó dì viết thư cho mẫu thân cháu, ta sẽ thay cháu đảm bảo, cháu có thể tiếp tục học tại học đường.
Chu Bội im lặng: - Nếu không tham gia thi đấu huyện sĩ, ít ra phải nói với Lưu viện chủ một tiếng.
Vương thị mừng rỡ, vội vàng nói:
- Ta giúp cháu nói, cháu đừng có quan tâm chuyện này.
- Không được, cháu sẽ tự mình xử lý, dì vạn lần đừng động vào, sẽ khiến ông nội khó xử đó.
Vương thị liếc mắt: - Được rồi! Cháu tự xử lý đi, ta không quan tâm nữa.
Vương thị đứng dậy đi, Chu Bội sắc mặt sầm xuống, bất mãn hừ một tiếng. Đứng dậy đi ra sân, gặp Thuý Nhi còn đang khóc, trong lòng lại bực tức: - Rốt cuộc ngươi có thôi khóc hay không?
Thuý Nhi sợ tới mức không dám khóc nữa, khiếp đảm đi lên.
- Mau thu dọn hành lý, ta muốn rời khỏi đây, nơi này không an toàn nữa rồi!
Chu Bội mặt trầm ngâm nhìn Kiếm Mai Tử nói: - Ngươi đi nghe ngóng một chút, khoảng tầm trưa nay Từ Tích có tới đây không?
Buổi chiều, Phạm Ninh tỉnh sau giấc ngủ trưa dài, hắn duỗi mình, cảm thấy sảng khoái tinh thần, đầu óc minh mẫn tỉnh táo.
Hắn từ trưa đã bị rối rắm cứ đi ra đi vào.
Nhưng lười không muốn nghĩ nhiều, mọi chuyện để thuận theo tự nhiên đi!
Lúc này hắn phát hiện cạnh cửa có một tờ giấy.
Hắn tiến lên nhặt tờ giấy, trên đó là mấy chữ nguệch ngoạc nhưng những chữ ghép lại có nghĩa, có điều dễ nhận ra đó là chữ viết của một cô gái.
Trên mảnh giấy có ghi: "Có người muốn ngăn cản Chu Bội tham dự thi đấu ngày mai!"
Phạm Ninh mỉm cười, chữ của Kiếm Mai Tử tỷ tỷ cũng xấu quá rồi đó.
Rõ ràng ý định là không muốn Chu Bội tham gia thi, chẳng cần nghĩ Phạm Ninh cũng biết là ai làm, chỉ có Từ Tích mới không muốn Chu Bội dự thi.
Phạm Ninh đương nhiên biết ý đồ của Từ Tích, nếu Chu Bội không tham gia thi thì hắn chỉ còn cách bỏ thi thôi.
Từ Tích nghĩ đây là diệu kế nhưng thực ra rất ngu xuẩn, Chu Bội là ai, ngay cả phụ mẫu cô ta còn không thuyết phục được cô thì người dì kia là cái thá gì?
Lần trước Từ gia đâm sau lưng hắn, hắn còn chưa tìm để tính sổ mà giờ còn ngang ngược, chủ động nộp mạng.
- Từ Tích, là tự ngươi muốn tìm chỗ chết, đừng trách Phạm Gia ác độc!
.
Phạm Ninh đi vào tiệm cơm của khách điếm, hắn liếc mắt thấy giáo thụ Trương đang dùng cơm. Lần này Diên Anh học đường có hai giáo thụ đi cùng, chủ yếu là lo chỗ ăn chỗ ngủ cho các học trò.
Bùi Quang phụ trách Phạm Ninh và Chu Bội, Trương giáo thụ phụ trách ba người còn lại.
Phạm Ninh bê cơm ra ngồi đối diện với giáo thụ Trương, cười hỏi: - Sao giáo thụ Trương lại ăn một mình thế này, ba người kia đâu rồi?
- Bọn chúng ăn cơm bên ngoài, ở đó đồ ăn ngon hơn, đồ ăn nơi này bọn chúng không ăn được.
- Bọn họ ăn ở đâu thế? Nghe nói ở ngoài ăn dễ đau bụng, không nên coi thường. Phạm Ninh bình tĩnh dò hỏi.
- Đó không phải vấn đề lớn, chúng nói ăn ngay tại Tụ Tiên Lầu, gần ngay khách điếm.
Tụ Tiên Lầu ở phía nam cầu Hiền Kiều, là tửu lầu lớn nhất gần huyện học, ở Ngô huyện cũng có chút tiếng.
Trời vừa sẩm tối, ba người bọn Từ Tích đi ra từ tửu lầu.
Từ Tích được biết, Chu Bội đã chấp nhận mai không tham gia thi đấu, chuyện này làm y rất vui sướng.
Được nói ra nỗi hận trong lòng, y uống liền mấy chén nên chưa tối đã ngà ngà.
- Uống thoải mái đi, thi xong chúng ta uống không say không về!
Từ Tích uống rượu nên nói chuyện cũng hào sảng hơn bình thường.
Ba người chúng vừa ra khỏi quán rượu, ngẩng đầu lên đã thấy Phạm Ninh đứng trước mặt.
Từ Tích đi lên trước, nghiêng đầu nhìn Phạm Ninh cười: - Tên dân đen này, đây là chỗ cho ngươi đến sao?
Ngô Kiện và Lục Hữu Vi đứng bên cạnh tuy uống cũng nhiều nhưng vẫn tỉnh táo hơn Từ Tích, hai người chúng lập tức ý thức được kẻ tới không có ý tốt, Ngô Kiện tức giận nói: - Phạm Ninh, ngươi muốn làm gì?
Phạm Ninh cười tủm: - Ca ca ta chuẩn bị cho ba ngươi một nồi canh giải rượu, bên này mời!
Hắn xoay người đi về phía quán rượu phía sau, Lục Hữu Vi nhát gan, lại sợ Phạm Ninh nên nói: - Chúng ta đừng để ý đến hắn, về khách điếm thôi!
- Ngươi sợ cái gì!
Từ Tích tức giận, y lườm một cái: - Ba đánh một, chả nhẽ đánh không lại hắn?
Ngô Kiện cũng rất hiếu chiến, gã sớm đã muốn dạy cho Phạm Ninh một bài học, vừa hay hôm nay có cơ hội sao gã có thể buông tha.
- Lão tam, ngươi sợ lời hắn nói tự mình về đi.
- Ta Ta sợ gì hắn, thích thì đi, ta tuy không biết đánh nhau nhưng hai huynh giữ hắn thì ta cũng đá hắn hai cú được.