Đám tử đệ các tộc đã sớm có mặt, tốp năm tốp ba, náo nhiệt nghị luận.
Ngoại trừ tứ đại gia tộc Hoàng Phủ gia, Tô gia, Đường gia, Chung Ly gia sắc mặt âm trầm ra, những nhà khác đều nói đến khí thế ngất trời, còn tấp nập nhìn về phía cửa cung, chờ mong người của Kiều gia ra trận.
Ngay cả Thiên Cung, Bát Bảo Lưu Ly tông, Trục Lộc thư viện và tân khách các thế lực cũng đều đi tới Thanh Bình uyển đúng giờ, cùng đệ tử các tộc nói chuyện với nhau, tìm hiểu lấy tình huống khác của Khương Phàm.
- Tỷ tỷ, sao Khương Phàm còn chưa tới?
Bọn người Lan Nguyệt trốn ở trong góc, mặc mộc mạc, không chút nào trương dương(*).
(*) Tính cách trương dương: Tính thích phô trương, thích khoe khoang, khoe mẽ.
- Đừng có gấp, hắn sẽ đến.
Lan Nặc mang theo mạng che mặt, đầu ngón tay nhẹ vỗ về vòng tay.
Vòng tay là vũ khí Không Gian của nàng, nhìn sáng long lanh, tia sáng tinh tế tỉ mỉ, thực tế là dùng một mãnh sơn lâm dài đến vạn mét rèn luyện thành.
Bên trong có núi có nước có rừng, có Thái Thản Cự Mãng non nớt đang ở bên trong tùy ý vui đùa ầm ĩ, mạnh mẽ đâm tới, phá hư khắp nơi.
Vạn Linh Huyết Thụ thì "Mọc" ở trên người nó, hấp thu uy lực huyết nhục, diễn lại tiên cấm chú trên đầu nó.
- Chúng ta trực tiếp công bố thân phận của hắn sao? Hì hì, ta muốn thấy biểu hiện trên mặt tất cả mọi người.
Lan Nguyệt hưng phấn mà xoa xoa tay nhỏ, có chút không thể chờ đợi.
Lan Dận cười lạnh:
- Là thánh địa tử đệ, lại nhúng tay sự vụ hoàng tộc, còn tàn sát con em thế gia, hắn đây là đang tìm đường chết.
Lan Nặc lắc đầu khẽ nói:
- Có Thiên Lân thánh địa ở đây, chúng ta cần cân nhắc một lần nữa.
Bọn người Lan Nguyệt đều nhìn về Lan Nặc:
- Có ý gì?
- Ta sợ sau khi trực tiếp công bố, Thiên Lân thánh địa sẽ cưỡng ép bảo trụ Khương Phàm, lấy danh nghĩa đệ tử thánh địa do thánh địa xử lý, cưỡng ép mang đi.
Lan Nặc mới từ cổ địa đi ra, thật sự cũng không hiểu rõ tình huống bên ngoài.
Nàng lo lắng nếu tuyên bố trước mặt mọi người, ngược lại hoàn toàn ngược với dự tính, lại hoặc là bị Khương Phàm lấy cớ khác lừa dối vượt qua kiểm tra.
Ví dụ như, hắn đã rời khỏi thánh địa chẳng hạn.
- Vậy ý của tỷ là tha cho hắn?
- Người này sát tính cực nặng, nếu là địch liền không thể tha thứ, ta muốn một phương thức càng ổn thỏa, một kích mất mạng, để hắn ngay cả cơ hội phản kích đều không có.
Lan Nặc xem thường thì thầm, cẩn thận tính toán làm sao để gi.ết chết Khương Phàm.
Người này là một uy hiếp rất lớn, có thể có cơ hội xử lý, nhất định phải đẩy hắn vào chỗ chết, tuyệt đối không thể lại cho hắn cơ hội xoay người.
Lan Dận suy nghĩ kỹ một chút, cũng gật đầu đồng ý.
Mặc dù trực tiếp công bố sẽ rất kích thích, nhưng Khương Phàm hung tàn lại khôn khéo, lại còn có Thiên Lân thánh địa ở đây, có khả năng xuất hiện kết quả không tưởng tượng được.
Đến lúc đó không những không đánh chết Khương Phàm, ngược lại còn để Khương Phàm phát hiện mấy người bọn hắn, triển khai trả thù.
Chỉ riêng bí mật về Vạn Linh Huyết Thụ đã có thể kích thích Thiên Cung thứ chín khống chế bọn hắn.
- A, hắn tới.
Lan Nguyệt giẫm lên tảng đá phía trước, nhìn lại phía cửa cung.
- Khương Phàm đến rồi!
- Khương Phàm, Kiều Linh Vận, Kiều Thiên Mạch, còn có Kiều Vô Song... ừm... Vừa vặn mười người, toàn bộ đều tới.
- Khương Phàm lại đi ở trước nhất, đây là con rể sao?
- Chí Tôn thánh văn đó, hắn chính là công thần của Kiều gia.
- Phượng Bảo Nam thật là xinh đẹp, nếu như đổi sang váy, ta đều có thể có cảm giác.
Thanh Bình uyển náo nhiệt bởi vì Kiều gia có mặt mà thoáng bình tĩnh, mọi ánh mắt đều nhìn qua.
- Kiều tộc trưởng, các ngươi đã tới.
Một vị tộc lão hoàng thất tự mình tới đón.
- Tộc trưởng các tộc đều đã đến, đang ở Phong Nhã các phía sau Thanh Bình uyển.
Kiều Vạn Niên nói:
- Nhân Hoàng đâu?
- Chờ Kiều tộc trưởng đến, sẽ có người đi mời.
- Dẫn đường...
- Kiều tộc trưởng trước tiên xin chờ một lát. Cân nhắc thi đấu bài vị cho tới hôm nay có một chút không thoải mái, cùng một chút cảm xúc giữa đệ tử các tộc, còn xin Kiều tộc trưởng tự mình cam đoan, đêm nay không được gây sự.
- Chúng ta chưa từng chủ động náo chuyện, cũng tôn trọng hoàng thất.
- Ha ha, có câu nói này của ngươi là tốt rồi. Sau đó là...
Tộc lão hoàng thất nhìn về phía bọn người Khương Phàm.
Kiều Thiên Mạch khẽ nhíu mày.
- Nơi này là hoàng cung, chúng ta biết cấp bậc lễ nghĩa, cũng chia rõ ràng nặng nhẹ.
- Không nên hiểu lầm. Đêm nay tất cả mọi người tiến cung trước khi đều phải làm cam đoan như vậy, cũng không phải nhằm vào Kiều gia. Tốt, các vị, chơi vui vẻ. Kiều tộc trưởng, mời!
Tộc lão hoàng thất đưa tay mời.
Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn, Kiều Phương Hoa không nói thêm gì, theo tộc lão hoàng thất đi qua con đường đá vụn, đến Phong Nhã các.
Tối nay bọn hắn mang theo nhiệm vụ tới, xảo diệu hơn là tiêu trừ ngờ vực vô căn cứ cùng cảnh giác của hoàng thất đối với Kiều gia và Khương Phàm, để tránh hoàng thất thật xem Kiều gia như uy hiếp!
Có tiến phải muốn có lui, tiến thối có theo, mới có thể để Kiều gia tại Cổ Hoa sắp bắt đầu phong vân một mực chiếm cứ quyền chủ động, mà không phải dựa vào một lời mạnh mẽ đâm tới.
Bọn người Khương Phàm đứng tại cửa cung, đón nhận mấy ngàn ánh mắt trong Thanh Bình uyển.
- Chúng ta trở thành cái gì rồi?
Kiều Thiên Mạch bị nhìn đến nỗi rất không được tự nhiên.
- Ánh mắt Hoàng Phủ gia thật bất thiện nhỉ.
Phượng Bảo Nam ha ha cười khẽ.
- Nếu trong ánh mắt bọn hắn có yêu thì hỏng rồi, đi thôi, nơi này là hoàng cung, hôm nay hoàng thất lại có chút tức giận, sẽ không có người nào dám chủ động gây sự.
Kiều Linh Vận lôi kéo cánh tay Khương Phàm.
- Đừng lôi kéo lung tung! Nam tử của muội đang ở đây!
Phượng Bảo Nam ăn dấm cong cánh tay lên.
Kiều Linh Vận dở khóc dở cười, kéo hắn đi vào trong.
- Ta thích bộ dáng bọn hắn không quen nhìn chúng ta lại chơi không lại chúng ta như thế này.