Chương 1036: Lưu Hỏa còn có một cái tên gọi Đông Phương Hạo Nguyệt 1
Lưu Hỏa còn có một cái tên gọi Đông Phương Hạo Nguyệt 1
Âm thanh đột ngột khiến mấy người Lục Thủy choáng váng.
Hắn vẫn còn muốn hỏi tiếp, không nghĩ tới lại bị quấy rầy.
Chẳng qua lúc hắn nhìn sang, cũng có chút kinh ngạc.
Người hắn nhìn thấy chính là ma tu Thì Hạ, chuyện này không tính là ngoài ý muốn.
Đối phương quả thật không quá đơn giản, có điều ma tu Thì Hạ giống như đang kéo lấy cái gì.
Giống như kéo thi thể vậy.
Nếu như không đoán sai, người kia hẳn là ma tu Cát An.
Là đệ tử của ma tu Thì Hạ.
“Là các ngươi?”
Ma tu Thì Hạ có chút bất ngờ nhìn Lục Thủy.
Mặc dù hắn không phải người đầu tiên đi vào, nhưng không có lý do gì lại có người tới đây sớm hơn hắn.
Nhất là một đám người nhìn rất bình thường.
“Tiền bối nhận ra chúng ta sao?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
“Nếu ngươi không ngồi xe lăn, ta sẽ thực sự không nhận ra.” Ma tu Thì Hạ trả lời.
Đúng vậy, nếu không phải Lục Thủy ngồi xe lăn, hắn thật đúng là không nhận ra.
Dù sao khi đó, ngoài trừ tu vi là biết ra, những cái khác đều không hề cảm nhận được.
Tất cả mọi thứ đều khó nhận ra, nhưng chiếc xe lăn này lại nhận diện rất tốt.
Nhất thời, ma tu Thì Hạ có chút tò mò, những người này còn giả trang thần bí cái gì?
Không để ý.
Lục Thủy: “...”
Hắn quả thật không có ngụy trang xe lăn.
Dù sao thì hắn cũng chỉ vì muốn che khuất vết thương trên mặt mà thôi.
“Tiền bối là đến tìm cái gì?” Lục Thủy mở miệng dò hỏi.
Đánh nhau ở chỗ này, hắn cũng không ở thế yếu.
Dù sao cũng có Huyết Quan của ma tu Chí Tôn ở đây, ít nhiều cũng có chút tác dụng.
Trở ra toàn vẹn, vấn đề không lớn.
Đương nhiên, nếu không cần thiết, hắn sẽ không đánh nhau với ma tu Thì Hạ, dù sao cũng còn trông cậy vào đối phương làm vé bảo hộ Gia Trì Sức Mạnh.
“Muốn tìm ma tu Chí Tôn một chút, tiểu hữu có biết người ở đâu không?” Ma tu Thì Hạ thấy Huyết Quan kia.
Hắn cảm thấy tiến độ của những người này quá nhanh.
Hơn nữa phía trước còn có một bát hương, chỉ là không có bất kỳ hương hỏa gì.
Cứ có cảm giác không đúng lắm.
Còn cả chỗ đứng của bọn họ, giống như đang nói chuyện với quan tài vậy.
Nhưng hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì bên trong quan tài.
Chứ đừng nói là có sinh mệnh tồn tại.
Còn vị trí của Huyết Quan là ở phía trên dòng máu, thật giống như nó đã từ trong nước ra vậy.
Mặc dù chỉ là có khả năng, nhưng mấy người này, quả thật khiến cho người ta không hiểu được.
“Ở bên trong Huyết Quan.” Lục Thủy trực tiếp trả lời.
Hắn đương nhiên không cần phải giấu diếm.
Ma tu Huyết Trần: “...”
Mấy người này coi hắn thành máy vấn đáp sao?
Hắn không tạo bão tố gì nên coi hắn thành mèo bệnh à?
Người này biết quá nhiều, hơn nữa ngay cả Thiên Cơ cũng sợ, hắn cũng không có ý định trở thành kẻ địch với loại người này.
Nhưng còn những người khác…
Hắn cần phải để vào mắt sao?
Có điều hắn cũng rất tò mò, Thiên Cơ tại sao lại không dám gặp người này.
Nhân vật chính của thời đại ư?
Không đến mức đi, Thiên Cơ ngay cả Lục cũng dám gặp cơ mà.
Vậy chắc chắn là có nguyên nhân sâu xa gì đó, hơn nữa hắn cảm nhận được một cỗ sức mạnh có thể uy hiếp hắn.
Sức mạnh kia khiến hắn vô thức nhớ tới Cửu.
Cửu chuyển thế?
Không có khả năng, những người như bọn hắn không có khả năng sẽ chuyển thế.
Được rồi, ma tu Huyết Trần không biết.
Nhưng hắn có thể hỏi.
Trước tiên ném cái tên không biết sống chết này ra ngoài đã.
Mà lúc này, ma tu Thì Hạ vốn định cất bước đi qua, bỗng cảm nhận được nguy hiểm.
Là thiên phú của hắn cho hắn biết có nguy hiểm.
Hắn ngay lập tức thu hồi lại bước chân.
Hắn không dám đi về phía trước.
Không đúng.
Sao lại thành ra như này?
Chỉ cần là có ý định bước qua là sẽ cảm nhận được nguy hiểm, nó đến từ chỗ nào?
Ma tu Thì Hạ nhìn Lục Thủy, trong mắt lóe lên sự kiêng kị.
Là người này sao?
Thế nhưng tu vi Nhị giai của đối phương thì có thể đem lại nguy hiểm gì cho hắn?
Còn nữa, nếu như mạnh hơn hắn, thì còn cần vé bảo hộ Gia Trì Sức Mạnh của hắn làm gì?
Vậy vấn đề ở đâu?
Ngay lúc ma tu Thì Hạ đang nghĩ mãi không ra, hắn cảm giác quần mình bị kéo một chút.
Là đồ đệ của hắn, ma tu Cát An.
Lúc này, ma tu Cát An vẫn toàn thân băng vải.
Trên mặt còn có không ít vết máu, đứng lên được hay không cũng là vấn đề.
“Sư phụ, để, để ta tới nói cho.” Ma tu Cát An thấp giọng nói.
Dáng vẻ có chút lo lắng.
Trong lòng hắn rất sợ hãi, sư phụ thế mà đã từng gặp Đông Phương Hạo Nguyệt rồi, hơn nữa, nhìn bộ dáng này, sư phụ không hề có chút cung kính nào.
Đây là xem đối phương như một nhãi con mà đối xử.
Giờ còn muốn quấy rầy đối phương?
Ma tu Thì Hạ nhíu mày, nhưng hắn cũng không nói gì.
“Đông Phương đạo hữu, lại gặp rồi.” Ma tu Cát An cung kính dị thường chào hỏi Lục Thủy.
Thái độ cung kính này khiến ma tu Thì Hạ nhăn mày lại.
Đồ đệ của hắn mặc dù hơi kém cỏi, thế nhưng cũng là Thất giai Nhập Đạo.
Đối với một Nhị giai, lại cung kính như vậy?
Vì sao?
Giờ phút này, ma tu Thì Hạ thật sự không hiểu.
Bởi vì người này có tiền sao?
Không thể nào.
“Tiền bối cũng đi tìm ma tu Huyết Trần sao?” Lục Thủy nhìn ma tu Cát An, như cười như không nói.
Hắn có cảm giác ma tu Cát An hẳn đã biết cái gì.
Chỉ là cũng không biết được bao nhiêu.
Nghe thấy hai chữ tiền bối, ma tu Cát An giật nảy mình, lập tức nói:
“Đông Phương Thiếu gia vẫn là đừng gọi ta bằng hai chữ tiền bối này đi, chúng ta cứ xưng đạo hữu là được rồi.
Ở trước mặt Đông Phương Thiếu gia, ta chính là một phàm nhân.”
Hạ thấp thái độ xuống một chút, nhỡ đâu trước đó sư phụ có đắc tội với Lưu Hỏa, cũng không thể để hắn ra tay được đi?
Hẳn là không có vấn đề gì, dù sao Lưu Hỏa cũng có phải người không thèm nói đạo lý như vậy đâu.
Hẳn là vậy đi.
“Vậy các ngươi muốn tìm ma tu Huyết Trần sao?” Lục Thủy hỏi.
Xưng hô thế nào hắn thật ra không hề để ý, những người này nếu muốn hỏi gì thì phải xếp hàng.
Không muốn hỏi thì đừng có ảnh hưởng tới hắn.
“Không có, chúng ta sẽ không quấy rầy Đông Phương Thiếu gia.
Thời gian của Đông Phương Thiếu gia quý giá như vậy, chúng ta tùy tiện quấy rầy, hẳn là sẽ gây ra phiền toái không đáng có cho Đông Phương Thiếu gia.
Giờ chúng ta sẽ chỉ đứng yên ở đây.” Ma tu Cát An nói.
Lục Thủy khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn về phía Huyết Quan.
Ma tu Thì Hạ nhìn ma tu Cát An, sắc mặt cũng không tốt.
Quá hèn mọn.
“Ngươi đang làm gì?
Ngươi biết hắn sao?” Ma tu Thì Hạ truyền âm cho ma tu Cát An.
Cúi đầu với một Nhị giai, đối phương thật sự mạnh như vậy sao?
“Sư phụ, ngài có ân oán gì với hắn không vậy?” Ma tu Cát An nhỏ giọng hỏi.
Nếu có, vậy phải đi xin lỗi.
Thiên phú của sư phụ hắn ở trước mặt loại người này, cũng chưa chắc đã có tác dụng gì đi?
“Không có ân oán gì, chỉ là trước đó không lâu, hắn muốn một tâm vé bảo hộ Sức Mạnh từ chỗ ta.
Có vấn đề gì không?”
“Ngược lại không có vấn đề gì, có điều, sư phụ biết hắn là ai không?”
“Đông Phương Hạo Nguyệt?”
“Hắn cũng nói với ta hắn tên là Đông Phương Hạo Nguyệt.”
“Vậy thì có cái gì đặc biệt?”
“Sư phụ có biệt bây giờ vé bảo hộ còn mấy tấm không?” Ma tu Cát An tiếp tục hỏi.
“Chỉ còn thừa lại hai tấm vé bảo hộ Không Gian cuối cùng.” Ma tu Thì Hạ đương nhiên biết còn thừa lại bao nhiêu.
“Vậy sư phụ có lẽ không biết, ba tấm vé bảo hộ Không Gian cuối cùng, đã ở trên người Đông Phương Hạo Nguyệt rồi.”
“Ý của ngươi là, chính hắn đã hại ta thành cái dạng này?”
Ma tu Thì Hạ cảm thấy mình đã tìm tới chính chủ rồi.
Nhưng hắn không hiểu, người ra tay với hắn kia, Tử Y Thần Nữ, đáng sợ như vậy, vì sao người này vẫn còn sống?