Chương 1037: Lưu Hỏa còn có một cái tên gọi Đông Phương Hạo Nguyệt 2
Lưu Hỏa còn có một cái tên gọi Đông Phương Hạo Nguyệt 2
“Sư phụ, ngài không hiểu ý của ta rồi, tấm vé bảo hộ Sức Mạnh cuối cùng cũng ở trên người hắn, lúc trước hắn đã từng dùng qua.
Ngài có cảm giác được có cái gì không thích hợp hay không?”
Ma tu Cát An muốn khiến sư phụ hắn phát hiện ra sự đặc biệt của người sử dụng vé bảo hộ.
Hẳn là có thể phát hiện được.
Nghe được câu này, ma tu Thì Hạ trầm mặc, lông mày cũng nhíu lại.
Vé bảo hộ Sức Mạnh.
Lần cuối hắn Gia Trì Sức Mạnh giúp người khác là không lâu trước đây .
Hắn nhớ rõ hắn đang ở trên một hòn đảo, xung quanh có cơn bão không gian.
Trong gió lốc có hung thú không gian, đám hung thú này vây quanh hắn, dường như muốn xé nát hắn.
Khi đó, hắn hết sức chống lại, căn bản không còn bao nhiêu sức lực.
Nhưng lúc đó lại xảy ra một chuyện cực kỳ quỷ dị.
Bất chợt, cơn bão không gian đi xa khỏi hắn, toàn bộ hung thú không gian cũng bị ép lui trở về.
Chỉ còn lại một mình hắn đứng ở chính giữa, bình yên vô sự.
Khiến hắn khó mà tin nổi.
Sau đó, yêu cầu Gia Trì Sức Mạnh xuất hiện.
Bởi vì thật sự quá quỷ dị, hắn vô thức lựa chọn gia trì.
Mà chuyện càng quái dị hơn lại xảy ra, sau khi hắn gia trì, nghỉ ngơi một lát, tất cả lại trở về như trước đó.
Cơn bão không gian tiếp tục, hung thú không gian bắt đầu vây công.
Giống như tất cả vừa rồi đều chỉ là ảo giác.
“Quả thật có chút dị thường, nhưng hoàn cảnh thay đổi, cũng không thể nói rõ cái gì.”
Nghe thấy câu nói này của sư phụ nhà mình, ma tu Cát An cảm thấy sư phụ của hắn giống như vẫn chưa có hiểu ra.
“Sư phụ, chúng ta nói chuyện thẳng thắn hơn đi.
Chuyện tối ngày hôm qua, ngài có biết không? Tồn tại chiếm cứ thiên địa đó.”
“Lưu Hỏa của Ẩn Thiên Tông và Tử Y Thần Nữ? Có liên quan thế nào tới bọn họ?” Cái này hắn đương nhiên biết, tối hôm qua căn bản đã phá vỡ tam quan của hắn, hắn chưa bao giờ được chứng kiến loại tồn tại như thế kia.
Hắn có cảm giác một thân thiên phú của mình, ở trước mặt những người này, cũng chẳng là cái gì.
Hắn chỉ bình thường như một phàm nhân.
Căn bản không có cách nào tưởng tượng nổi sự đáng sợ của những người kia.
“Vậy sư phụ có biết hay không, Lưu Hỏa thật ra còn có một cái tên khác?”
“Có ý gì?”
Giờ phút này, ma tu Thì Hạ đột nhiên có một cảm giác không hiểu nổi.
Hắn cảm thấy đồ đệ nói với hắn nhiều như vậy, chắc chắn không phải là đang nói bậy, mà là thực sự có việc muốn cho hắn biết.
Rất nhanh sau đó, ma tu Thì Hạ liền nghe thấy.
“Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa, còn có một cái tên khác, gọi là Đông Phương Hạo Nguyệt.”
Ầm!
Giờ phút này, trong đầu ma tu Thì Hạ nổ lên như sấm rền.
Đông Phương Hạo Nguyệt, là Lưu Hỏa?
Làm sao có thể?
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại cảm thấy có khả năng, lúc Lưu Hỏa xuất hiện luôn có hai tùy tùng đi theo, mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đông Phương Hạo Nguyệt, cũng nhìn thấy hai tên tùy tùng kia.
Hơn nữa nếu Đông Phương Hạo Nguyệt thật sự là Lưu Hỏa, vậy chuyện vé bảo hộ Sức Mạnh kia cũng có thể giải thích được.
Lưu Hỏa cần vé bảo hộ Sức Mạnh, vì thế giới đang nhường đường cho hắn.
Lưu Hỏa vốn đang ở trong nguy hiểm, nháy mắt lại được thế giới tách khỏi nguy hiểm.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cho Lưu Hỏa sức mạnh.
Cái này…
Khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi.
Khó trách, khó trách lại chướng mắt quầy bán bảo vật của hắn, khó trách lại có thể lập tức nhìn ra hắn là ai.
Khó trách dám nói thẳng có thể chữa được thương thế cho hắn.
Khó trách sau khi đối đầu với loại tồn tại như Tử Y Thần Nữ này, đối phương vẫn còn có thể sống.
Bọn hắn chính là cùng một cấp bậc.
Cho nên, hắn vừa mới mạo phạm người trấn áp thiên địa, tồn tại đứng ở phía trên vô thượng sao?
Hắn vừa suýt nữa đẩy mình về phía diệt vong ư?
“Nghịch đồ, sao ngươi không nói sớm?”
Ma tu Thì Hạ phẫn nộ trong lòng, chuyện quan trọng như vậy mà đồ đệ hắn lúc này mới nói cho hắn biết.
“Ta muốn nói, nhưng không phải sư phụ muốn xé nát ta ra, không cho ta mở miệng sao?”
“Nghịch đồ, ngươi có thể liều chết nói ra, vi sư sẽ trách ngươi sao?”
“...”
“Làm sao bây giờ?”
“Ngài là sư phụ, sao ta biết được?”
Ma tu Thì Hạ ngồi xếp bằng, trước tiên bắt đầu ngưng tụ vé bảo hộ Sức Mạnh.
Nghịch đồ mà.
Hại hắn thật đắng.
Ba ngày, không, hai ngày, hắn nhất định phải ngưng tụ được vé bảo hộ Sức Mạnh.
Về phần tại sao cần vé bảo hộ Sức Mạnh, cảnh giới của đại lão, hắn nào hiểu.
…
Lục Thủy ngược lại không chút để ý tới hai người ma tu Thì Hạ.
Hắn nhìn Huyết Quan, tiếp tục nói:
“Chúng ta nói tiếp chuyện sau khi Chân Thần ngã xuống đi.
Khi đó tiền bối sống sót thế nào?”
“Chúng ta thua, bọn hắn giẫm lên giẫm lên đạo của chúng ta để thăng hoa, nhưng không có nghĩa là bọn hắn có thể giết chết chúng ta dễ dàng như vậy.
Ta thua trước Tiên Mục, cũng không để cho mình đường lui.
Ta và hắn đều bị thương rất nặng.
Chỉ thua một chiêu cuối cùng mà thôi, lại bị hắn đạp lên mà đi.
Lúc đầu, ta quả thật muốn chết.
Nhưng… ta chính là không muốn chết.
Chi ít không thể chết sớm như vậy được.
Cho nên, ta sống sót.
Những người khác cũng không kém bao nhiêu.” Giọng nói của ma tu Huyết Trần vang lên.
“Sau đó thì sao? Đại khái đã xảy ra chuyện gì?” Lục Thủy hỏi.
Hắn đã xem qua nhật ký của Nguyệt, cho nên cũng biết khái quát, nhưng cụ thể là cái gì, Nguyệt lại không viết rõ ràng.
“Về sao?” Ma tu Huyết Trần thở dài một hơi:
“Tứ đại thế lực bắt đầu ra đời và phát triển.
Mà chúng ta thân là kẻ thua cuộc, dựa theo ước định, bị cấm liên quan đến tu chân giới.
Chỉ có thể bắt đầu ẩn cư.
Cũng không thể nhúng tay vào chuyện của tu chân giới.
Lạc Tam Sinh trở về Minh Thổ, Cơ Tầm trở về Tịnh Thổ, Triều Tịch trở về biển sâu, Cố Lý biến mất, cũng không biết đi đâu.
Minh Nguyệt ở tu chân giới nhảy nhót một đoạn thời gian, sau đó mang theo Nguyệt Tộc của hắn xuống Mê Vụ Chi Đô.
Thiên Cơ tiếp tục trốn tránh, không ai tìm được hắn.
Ta thì về đây.
Những người còn sống sót chúng ta, đã không còn là người của thời đại này nữa.
Thời đại của chúng ta đã trôi qua.” Giọng nói của ma tu Huyết Trần hơi xúc động.
Trận chiến giết thần đã vẽ xuống một dấu chấm tròn cho thời đại của bọn họ.
Mà bọn hắn đã thất bại, cho nên không còn khả năng trở lại đỉnh cao nữa.
Đây cũng là cái giá phải trả cho việc xông phá tường cao.
Lục Thủy không nói gì thêm, Cửu chết đi, đã mang theo thời đại sáng chói kia.
Sau đó chính là thời đại của tam đại thế lực và Đạo Tông.
“Phía sau tam đại thế lực đều có Chí Cao, vậy Đạo Tông là có Lục sao?” Lục Thủy hỏi.
Có thể trở thành tứ đại thế lực, chắc chắn đều cần có ít nhất một tồn tại cấp Chí Cao trấn áp tất cả.
“Người có tên, cây có bóng.
Tất cả mọi người đều cho là Kiếm Nhất đã chết rồi.
Nhưng không ai tận mắt thấy.
Kiếm Nhất là người có khả năng tấn thăng lên Chí Cao nhất trong số chúng ta.
Cho nên, chúng ta đều cố kỵ hắn.
Chứ đừng nói rằng bọn họ đều đã biết Lục đã lên Chí Cao.
Cho nên, không ai dám tùy ý động vào Đạo Tông.
Mà ba người này bất động, không ai có cách nào động vào Đạo Tông.
Kiếm Nhất mạnh, đệ tử của hắn một người so với một người lại mạnh hơn.
Cộng thêm việc phần lớn bọn hắn đều là kiếm tu, cho nên không có một ai tham sống sợ chết.
Thời kỳ đầu, tam đại thế lực luôn bị đánh tới không dậy nổi.
Cho đến tận sau này, khi Tiên Tịch, Phật Quả, Thần Vị xác định, bọn họ mới không bị đánh thảm như vậy nữa.” Ma tu Huyết Trần nói đến chuyện tam đại thế lực bị đánh liền trở nên vui vẻ.
Nếu như khi đó người thắng là hắn, vậy tam đại thế lực sẽ không có Tiên Đình.
Mà là ma giới của hắn.
Đáng tiếc, hắn thua, không có lời nào để nói.
“Sau khi ngươi khôi phục, có từng gặp qua Lục không?” Lục Thủy hỏi.
Ma tu Huyết Trần nói đều khớp với những gì hắn biết.
Cơ Tầm trọng thương trở về Tịnh Thổ, chưa bao giờ đi ra.
Lúc trở về, nàng đã nói một câu, bại.
Sau đó bắt đầu chữa thương, từ đó không còn xuất hiện nữa.
Minh Nguyệt đúng là ở lại tu chân giới một đoạn thời gian, sau đó đem Nguyệt Tộc xuống Mê Vụ Chi Đô.
Lạc Tam Sinh không quá rõ, không biết là đã chết hay chưa.
Thiên Cơ quả thật đang trốn tránh, Triều Tịch thì Lục Thủy không biết, có điều bên trong tòa thành của Tộc Bất Tử khả năng lớn là không có Cố Lý.