Chương 1038: Lưu Hỏa còn có một cái tên gọi Đông Phương Hạo Nguyệt 3
Lưu Hỏa còn có một cái tên gọi Đông Phương Hạo Nguyệt 3
Cho nên hướng đi cụ thể, Lục Thủy không biết.
Cố Lý không có gì đáng nói, điên rồi, khả năng còn sống không cao.
Nhưng ngay cả Triều Tịch cũng không có, thì lại không bình thường.
Lần trước ở hải vực Không Minh, quả thật là có Hải Yêu, nhưng chắc chắn không phải Hải Yêu Triều Tịch.
Luận về đánh nhau, Hải Yêu Triều Tịch mạnh hơn Thiên Cơ.
Hướng đi của Hải Yêu Triều Tịch là ẩn số.
Nhất là khi đối phương có quan hệ tốt như vậy với Chân Thần.
Dù sao thì cũng là Chân Thần sáng tạo ra chủng tộc đó.
Nếu như Tộc Bất Tử là tộc hộ vệ của Chân Thần, vậy Hải Yêu chính là tộc người hầu đi?
Lục Thủy không rõ lắm.
“Không có, ta không cùng một đường với bọn hắn
Có điều ta có đi tìm Kiếm Nhất.
Không tìm được hắn, bắt đầu từ ngày đó, đã không có tin tức của Kiếm Nhất.
Hắn đã chết.
Tất cả mọi người đều biết, nhưng chính là không có ai nhìn thấy hắn chết như thế nào.
Có điều…” Nói đến đây, ma tu Huyết Trần hơi do dự.
“Có điều cái gì?” Lục Thủy hỏi.
Ma tu Huyết Trần không gặp qua Lục, cũng tức là hắn không có khả năng biết về sự tồn tại của Chân Thần Duy Nhất.
Như vậy hắn sẽ không làm rõ được quan hệ của Lục và Chân Thần Duy Nhất.
Xem ra còn phải tìm Thiên Cơ.
Đương nhiên, ma tu Huyết Trần xác thực biết rất nhiều.
Lâu như vậy rồi mới gặp được một người cái gì cũng nói được.
Đáng tiếc không phải người thường xuyên tiếp xúc với mấy người như Cửu.
Tương đối quen thuộc với Cửu và Lục hẳn là Thiên Cơ, Kiếm Nhất, Minh Nguyệt và Triều Tịch.
Cơ Tầm cũng có khả năng.
Hôn ước của Kiếm Nhất đại khái chính là với Cơ Tầm.
Dù sao thì lúc đó cũng chỉ có một mình Cơ Tầm đi ra khỏi Tịnh Thổ, tiến về Đại Thiên tu chân giới.
“Lúc ta dưỡng thương cũng thuận tiện nghe ngóng tin tức của Kiếm Nhất.
Vào lúc đó đã nghe qua chuyện như này.
Nói có một quyển sách liên quan tới Kiếm Nhất lưu truyền ở tu chân giới.” Ma tu Huyết Trần nói.
“Sách?
Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện?” Lục Thủy hỏi.
“Không phải quyển này, quyển này ta biết, là một quyển khác.” Ma tu Huyết Trần nói.
“Một quyển khác? Tên là gì?” Lục Thủy có chút tò mò, sao Kiếm Nhất lại có nhiều sách như vậy?
“Kiếm Nhất Sinh Bình Truyện, không nhớ nhầm thì hẳn là cái này.”
“Nội dung là gì?”
“Không biết.” Ma tu Huyết Trần có chút tiếc nuối:
“Thật ra rất nhiều người đều muốn có được quyển sách này, nhưng quyển sách này cuối cùng tới tay ai thì không ai biết.
Nó đi về đâu cũng chưa từng có ai biết.
Quyển này chỉ có một bản.
Không có bản sao.”
Lục Thủy cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Cuối cùng cũng có manh mối.
≪Kiếm Nhất Bình Sinh Truyện≫, có lẽ sẽ ghi chép đầy đủ kỹ càng.
Hơn nữa Kiếm Nhất quen thuộc với Lục như vậy, cho nên còn có thể biết chuyện liên quan tới Lục.
“Sau đó ngươi không còn gặp lại Lục sao?” Lục Thủy vẫn muốn hỏi chuyện sau đó một chút.
“Không có, nghe nói Lục đã biến mất, không ai biết được hắn đã đi đâu.
Dù sao thì cũng đã biến mất.” Ma tu Huyết Trần hơi ngừng lại, nói:
“Đúng rồi, ta cảm nhận được khí tức của tín vật ta để lại ở trên người ngươi, có thể cho ta biết ngươi lấy tín vật đó ở đâu được không?”
Lục Thủy lấy ra một hòn đá màu đỏ hồng, nói:
“Cái này? Người khác tặng.”
“Ai tặng?” Ma tu Huyết Trần hỏi.
Đây chính là thứ hắn để lại cho đời sau.
“Là do hai ma tu Cửu giai tặng, để cảm tạ bọn hắn, ta đã để bọn hắn ở lại Thần Vực canh cổng.” Lục Thủy nói thẳng.
Ma tu Huyết Trần: “...”
Có điều hắn cũng có chút thắc mắc, người này có thể đánh được Cửu giai?
Còn tận hai người.
Lục Thủy trực tiếp ném tín vật lên trên Huyết Quan:
“Không cần biết tiền bối tin hay không, vật này ta trả lại tiền bối.
Tiền bối còn cần gì không?
Có thể thì ta sẽ giúp tiền bối.”
Ma tu Huyết Trần trầm mặc, sau đó nói:
“Ngươi có cách giúp ta đi ra không?”
Ngay lúc tiếng nói của ma tu Huyết Trần vang lên, viên đá đỏ hồng phía trên Huyết Quan nhanh chóng bị hắn hấp thu.
“Cũng không phải không có cách, nhưng trạng thái này của tiền bối cũng không tốt.” Lục Thủy nói.
Đối phương đi ra được cũng không có ích gì.
Trước đó hắn đã bị trọng thương quá kinh khủng, suýt chút nữa đã không thể sống được.
Đến bây giờ có thể sống tạm như vậy đã không dễ dàng.
Lạc Tam Sinh biến mất, Cơ Tầm đã chết.
Ma tu Huyết Trần lại vẫn còn sống.
Thiên Cơ ngoại trừ tránh nhanh, ở những chỗ khác cũng không thể nhảy nhót.
Ma tu Huyết Trần đã tính là tốt nhất rồi.
Dù là những tồn tại như Đế Tôn kia, bây giờ cũng không nhảy nhót được.
“Mặc dù trạng thái hơi kém, nhưng chỉ cần có thể đi ra, ta sẽ có cách nhanh chóng khôi phục.
Chỉ cần 100 năm, ta sẽ khôi phục lại đến đỉnh phong.” Ma tu Huyết Trần tràn đầy tự tin nói.
Lục Thủy: “...”
Thật đúng là dài dằng dặc mà.
Có điều để đối phương ra ngoài quả thật cũng không có vấn đề gì, hắn đã hỏi đủ nhiều, thù lao là vẫn phải trả.
Tách!
Một tiếng búng tay vang lên.
Lúc này, bên trên Huyết Quan xuất hiện vô số phù văn:
“Chuẩn bị đi ra đi.
Có điều ta còn một vấn đề cuối cùng.”
“Ừ, ừ, cái gì vậy?” Giọng nói của ma tu Huyết Trần có chút kích động.
Hắn dường như có thể cảm giác được, mình sẽ lập tức có thể đi ra khỏi Huyết Quan này rồi.
Cái Huyết Quan này không phải bị phong ấn.
Mà là hắn tự thêm cho mình một vòng bảo hộ ở bên trên để tự vệ.
Nhưng hắn yếu đi, cho nên cũng không có cách nào đi ra.
Tín vật để lại là hi vọng hậu nhân có thể tới mở Huyết Quan ra cho hắn.
Nhưng cuối cùng lại chờ được người này.
Hơn nữa dường như lại càng dễ dàng giúp hắn đi ra hơn.
Kẻ này quả nhiên không dễ chọc.
Vì sao?
Bởi vì Thiên Cơ cũng không dám gặp, cho nên hắn chắc chắn sẽ không chọc vào.
Trừ khi không muốn sống nữa.
“Cùng…”
Ầm!!!
Lục Thủy vừa mới mở miệng lại đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang.
Có người tới.
Lục Thủy nhìn sang, sau đó nhìn thấy ở phía đối diện có ba người đi ra từ cửa.
Tiếng nổ là từ truy kích của hung thú phía sau.
Chờ đến khi Lục Thủy thấy rõ ràng, phát hiện ba người tới này là ba ma tu.
Hai nam một nữ, tu vi đỉnh phong Bát giai.
Có một người trong tay cầm một viên đá màu đỏ hồng.
Là tín vật.
“Xem ra là tìm ngươi.” Lục Thủy nói với Huyết Quan.
Ma tu Hồng Lệ nhìn Lục Thủy, nhăn mày lại:
“Các hạ là ai?”
Sau đó nàng đưa mắt nhìn về phía Huyết Quan, nơi đó hẳn là có quan hệ với ma tu Chí Tôn.
Sau đó, ba người nhìn về phía ma tu Thì Ha đối diện.
Rất mạnh.
Đây là cảm giác đầu tiên của ba người.
Có điều, Nhị giai phía bên kia là có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ có chút không hiểu.
Chân Võ Chân Linh cảnh giác bốn phía.
“Bây giờ không muốn mấy vị quấy rầy, không biết các vị tiền bối có thể an tĩnh một chút được hay không?” Lục Thủy hỏi.
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh.
Mặc dù hắn không đánh lại những người này.
Nhưng Huyết Quan vẫn ở bên cạnh hắn.
Khiến những người này ăn chút đau khổ, sau đó nói lời xin lỗi, vẫn có thể.
Lần sau khi hỏi mấy vấn đề như này, nên chặn đường trước.
Nhưng giọng nói bình tĩnh của Lục Thủy lại khiến trong lòng ba người nổi nóng.
Một Nhị giai mà dám nói chuyện như vậy với bọn họ.
“Vậy nếu như ta quấy rầy thì sao?” Ma tu Vu Duy bước ra một bước, uy thế kinh thiên.
Sức mạnh thuộc về đỉnh phong Bát giai trực tiếp hướng tới đè ép Lục Thủy.
Nhưng sức mạnh này vừa mới bắt đầu hướng đi lại trực tiếp bị sức mạnh mạnh hơn đánh vỡ.
“Làm càn.”
Ma tu Thì Hạ đứng trước mặt ba vị ma tu, khí tức cường đại bắt đầu khuếch tán, các loại thiên phú bắt đầu mở ra, uy năng trấn tứ phương:
“Là ai cho các ngươi mượn lá gan, dám đến quấy rầy Đông Phương Thiếu gia nói chuyện?”
Tiếng nói của ma tu Thì Hạ rền vang, chắc nịch.
Dường như ai dám chất vấn, sẽ trực tiếp bị hắn công kích.
Ma tu Cát An nhìn mà ngây cả người.
Sư phụ trở mặt cũng quá nhanh rồi đi?
Đây là thiên phú cầu sinh sao?