Chương 1063: Lục Thủy: Bị chó cắn còn muốn cắn trở lại? 3
Lục Thủy: Bị chó cắn còn muốn cắn trở lại? 3
"Hơn nữa cũng không phải thứ đan, mà là đan dược thượng phẩm." Lôi Tiên bổ sung một câu.
Thượng phẩm.
Kiều Vô Tình có chút ngoài ý muốn.
Chi phí những đan dược này không phải cao như vậy, nhưng thành công quá thấp.
Mười lò khó có một lò.
Luyện đan sư tỷ lệ thành công cao, không luyện đan này, lãng phí thời gian.
Nhưng một viên thượng phẩm sánh được mấy viên thứ phẩm.
Mặc kệ đối với thế lực nào, đều là cơ hội tăng thực lực tổng hợp.
"Những công pháp thuật pháp kia cũng cho như vậy?" Thanh âm trầm thấp của Kiều Vô Tình truyền ra.
Điều này sẽ khuấy động phong vân to lớn.
"Với công pháp thuật pháp, chúng ta có một ít nguyên tắc."
"Nguyên tắc gì?"
"Nguyên tắc độc nhất, cũng nói một khi đưa ra, tuyệt đối sẽ không tặng phần thứ hai, cho nên đến trước được phục vụ trước.
Tiếp theo nguyên tắc trao đổi đồng đẳng, ngoại trừ trả lời đúng vấn đề miễn phí ra, những thứ khác phải xuất linh thạch hoặc công pháp.
Điểm cuối cùng là giới hạn, thế lực bất đồng giới hạn cũng khác nhau.
Có người chỉ có thể có một cơ hội giao dịch quyển công pháp, có người có thể là ba lần, như Kiều gia này có thể là năm lần."
"Nếu như chỉ là vì hỏi vấn đề, vì sao không trực tiếp đến Kiều gia ta?"
"Đồ đạc là đặc biệt, không cách nào tùy ý di chuyển, không phải mang tới đây không được, mà là chúng ta đối mặt chính là toàn bộ Tu Chân giới.
Không thể chạy từng nhà."
Hơn nữa chúng ta cũng có sở cầu, thứ kia đối với chúng ta mà nói rất trọng yếu, bằng không sẽ không đến mức phí công như vậy."
Lôi Tiên nói xong nhìn Kiều Vô Tình, phảng phất như đang chờ đáp án.
"Chúng ta cần phải suy nghĩ một vài ngày." Kiều Vô Tình nói.
"Đương nhiên, nhưng có một chuyện muốn nói với đạo hữu một chút, mấy thế lực có mặt trước, chúng ta cung cấp trợ giúp đặc biệt.
Tỷ như vì đạo hữu cung cấp một cơ hội bước vào cửu giai." Lôi Tiên bình tĩnh mở miệng.
Mà nghe được những lời này, Kiều Vô Tình sửng sốt.
Đôi mắt của hắn lóe lên một tia khao khát.
"Qua một thời gian, ta dẫn mấy tiểu gia hỏa đi xem một chút, thử xem trước."
Nhưng trong nháy mắt do dự, Kiều Vô Tình đưa ra quyết định cuối cùng.
Lôi Tiên mỉm cười:
"Vậy chờ đạo hữu đến thăm, đáp ứng đạo hữu, Tiên Đình chúng ta quyết không nuốt lời.
Cũng tuyệt đối sẽ không cùng Kiều gia xảy ra bất kỳ tranh chấp không cần thiết nào.
Càng không động thủ nguy hại đến Kiều gia."
Đối với Tiên Đình mà nói, không sợ ngươi tới mấy người, chỉ sợ ngươi không đến.
Bởi vì họ thực sự không có bất kỳ ý tưởng gây hại, chỉ cần đến là có thể biết sự an toàn của họ.
Hơn nữa chỗ tốt tuyệt đối không ít.
Hơn nữa bọn họ tuyệt đối sẽ không tụ tập tất cả mọi người cùng một chỗ, điều này dễ làm cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
Sẽ có người cảm thấy bọn họ muốn đem Tu Chân Giới một lưới bắt hết.
Chờ tin tức Phật Môn cùng Thần Chúng truyền ra, bọn họ bên này sẽ càng dễ dàng hơn.
Bởi vì tất cả mọi người biết bọn họ có mục đích, thế nhưng tuyệt đối không có ý nghĩ đối địch với Tu Chân Giới.
"Đây là đang trào phúng cha ngươi sao?"
Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thủy ngồi xe lăn mở miệng hỏi.
Nhi tử ngồi trên xe lăn, đây không phải là đang cố ý kéo cừu hận của cha hắn sao?
Phải biết rằng bởi vì đứa con trai này, Lục Cổ không biết ngồi xe lăn mấy lần.
"Chỉ là té ngã một cái, chân không tiện." Lục Thủy lập tức giải thích.
"Ngươi không thể sử dụng nạng?" Lục Cổ ở một bên lạnh lùng nói.
Nghịch tử.
Cũng may hắn còn có một đứa con gái.
Lục Thủy: "..."
Ta ngồi xe lăn, cần thiết hay không?
Lúc hắn vừa mới trở về, thấy được Nhị trưởng lão, đáng tiếc quá xa, không thể đi qua hỏi tình huống trong nhà một chút.
Nhị trưởng lão có y thuật cao minh, hẳn là có thể biết được một vài thứ.
Nhưng làm hắn có chút ngoài ý muốn chính là, Cửu cư nhiên còn đang nhảy nhót, hơn nữa còn ở bên cạnh Nhị trưởng lão.
Cũng không biết có lắm chuyện hay không.
Thần này không đủ nghiêm khắc.
Nếu không có cách nào hỏi, hắn liền tính toán tự mình tới xem mẫu thân hắn là tình huống gì.
Nhìn em trai em gái này, rốt cục xảy ra chuyện gì.
Đáng tiếc, vừa trở về bọn họ gì cũng không hỏi, gì cũng không nói.
Trực tiếp lấy xe lăn của hắn làm văn chương.
Đó có phải lỗi của hắn đâu?
"Té ngã không phải chỉ cần một Thuật Chữa Trị là tốt rồi sao?" Đông Phương Lê Âm dừng một chút tiếp tục nói:
"Nào, quỳ gối bên cạnh nương, mẫu thân thi triển Thuật Chữa Trị cho ngươi."
Lục Thủy: "... Ta tự mình đến."
Sau đó Lục Thủy thi triển Thuật Chữa Trị cho mình, tiếp theo chân hắn khỏe rồi.
Sau khi khỏe lên tự nhiên phải đứng lên.
"Ngươi xem, nhi tử quả nhiên cố ý ngồi xe lăn, ngươi nói nhi tử nếu không phải trào phúng ngươi thì còn có thể là gì?" Đông Phương Lê Âm đụng vào Lục Cổ, nghiêm túc thảo luận.
"Đại khái là vì để Mộ Tuyết giúp hắn đẩy xe lăn, có vẻ thân cận hơn một chút." Lục Cổ suy nghĩ một chút, đưa ra đáp án rất đáng tin cậy.
"À~" Đông Phương Lê Âm bừng tỉnh đại ngộ:
"Thì ra nhi tử sớm như vậy muốn làm người ta thoạt nhìn hai người bọn họ là phu thê."
"Tuy rằng ngồi xe lăn, trong lòng có thể rất cao hứng." Lục Cổ gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Lục Thủy: "..."
Không đáp lại, hai người này nhìn không thấy biểu tình của hắn có vấn đề, sẽ cảm thấy không có ý nghĩa.
Lần sau sẽ không chơi trò chơi vụng về này nữa.
Mộ Tuyết có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Tuy rằng cùng Lục Thủy đúng là phu thê nhiều năm, nhưng ngoại trừ hai người bọn họ, không ai biết.
Lục Thủy hiện tại thích nàng giả bộ non nớt, cho nên còn duy trì một chút khoảng cách.
Bằng không cũng không thể tiện nghi Lục Thủy sớm như vậy.
Chờ sau khi kết hôn.
Tuy rằng vẫn tiện nghi Lục Thủy.
Nhưng không rẻ Lục Thủy, còn có thể rẻ hơn ai?
Nàng chính là của Lục Thủy, cái gì tiện nghi đương nhiên đều nên cho Lục Thủy.
Cắn hắn mấy cái làm sao rồi?
"Nương, gần đây con học y thuật, để ta bắt mạch cho người." Lục Thủy cảm thấy vẫn nên bận rộn chính sự.
Chuyện này bận rộn xong, liền trở về đọc sách.
Tiếp tục nâng cấp.
Tối nay hứn sẽ không ngủ.
Xem Mộ Tuyết có thể xuất hiện ở viện của hắn hay không.
"Sao đột nhiên muốn bắt mạch cho nương?" Đông Phương Lê Âm có chút tò mò.
Nhưng nhi tử muốn bắt mạch cho nàng, nàng tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Nhìn con trai sái bảo, cũng rất vui vẻ.
Hơn nữa nàng còn chưa nói chuyện mang thai, Lục Thủy cũng không biết hắn có muội muội.
Liền để hắn bắt mạch, nhìn xem có thể phát hiện hay không.
Đông Phương Lê Âm ngồi xuống, sau đó đặt tay lên mặt bàn.
Lục Thủy ngồi ở một bên, đặt tay lên tay mẹ mình.
Hắn đương nhiên sẽ không bắt mạch, chủ yếu là dùng thiên địa lực, xem xét tình huống chung quanh.
Từ một chút mệnh lý chung quanh, thử lý giải của đệ đệ muội muội hắn.
Nếu là biết đoán mệnh, liền dễ dàng rất nhiều.
Có lẽ Cửu có thể nhìn thấy rất nhiều, lần sau có thời gian thì hỏi.
Mộ Tuyết cũng ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
"Dì Lê Âm, ta cũng xem mạch thử."
Đông Phương Lê Âm tự nhiên không cự tuyệt.
Hôm nay con trai và con dâu không bình thường lắm.
Mộ Tuyết chỉ đơn thuần bắt mạch, xem có thể nhìn ra hỉ mạch hay không.
Hỉ mạch thì nàng rất am hiểu.
Lục Thủy đang kiểm tra, nàng tính toán trễ một chút, hoặc nhìn xem Lục Thủy dùng phương thức gì, nàng đổi một cách khác.
Điều này không mâu thuẫn.
Mộ Tuyết nhìn thấy lực lượng thiên địa của Lục Thủy bắt đầu khuếch tán.
"Thật ít, xem ra là đối kháng trời sinh thần dụng hết."
Mộ Tuyết nghĩ trong lòng.
Sau đó bắt đầu cẩn thận bắt mạch.
Sau khi phóng thích thiên địa chi lực, lông mày Lục Thủy hơi nhíu lại.
Chỉ là vừa mới nhíu mày, liền có một bàn tay to mài phẳng lông mày của hắn.
Đó là cha hắn.
"Bắt mạch cho mẹ ngươi, nhíu mày cái gì?"