Chương 280: Suy Đoán
Khổ Hải Phật Môn, Tâm Hỏa Cổ Phật vừa mở hai mắt ra, đã lập tức tuyên câu phật hiệu, cáo kể tội, nhân tiện nói:
"Đi một chuyến tới Thiên Tai Cổ Thành, hóa chút duyên."
Một vị La Hán hoàn chỉnh lĩnh mệnh rời đi.
La Hán Phật môn thất giai, đạo tu thất giai Nhập Đạo, Tiên Đình thất giai Chân Tiên, Thần Chúng thất giai Pháp Thần, trừ đạo tu có phân chia nhập đạo, những người khác lên đến thất giai thì chính là hoàn chỉnh.
Bọn hắn đều là tồn tại vượt ra khỏi thường quy.
Đối mặt với mưa máu, tâm Tiên Đình động, tâm Phật môn cũng động, tâm Thần Chúng tự nhiên càng động hơn.
"Đi đến Thiên Tai Cổ Thành, dẫn thần tính trở về." Giọng nói Băng Hải Nữ Thần truyền ra ngoài.
Người của Băng Hải Thần Điện xuất động.
Mưa máu xuất hiện đã đẩy nhanh tốc độ thức tỉnh của bọn hắn.
Mặc dù không biết người kia là ai, nhưng Băng Hải Nữ Thần hoàn toàn không dám xem thường đối phương.
Có thể trở ngại Thần huyết, nàng không thăm dò đến.
Nàng bây giờ, ngay cả việc xuất đầu lộ diện cũng không dám mạo hiểm.
Rất nhiều người đều động tâm, do đó, có rất nhiều người nhanh chóng tràn vào Họa Loạn Cổ Thành, tu vi mạnh yếu đều có.
Bất Tử Tộc bị mưa máu làm cho suy yếu , giúp cho vô số người có cơ hội tiến vào.
Chân Võ vốn định thu thập một chút mưa máu, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
Tạm thời hắn không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chức trách duy nhất của hắn hiện tại chính là, nếu như nhỡ đâu Thiếu gia xảy ra chuyện gì, thì lập tức gọi điện cầu viện.
Hắn còn ở đây không phải vì bất kỳ cơ duyên tạo hóa gì.
Hắn tin tưởng chỉ cần mình còn đi theo thiếu gia, thì sẽ không thiếu những vật này.
Bùm! !
Một tiếng vang đột nhiên truyền đến chỗ Chân Võ bên này.
Chân Võ nhíu mày, có người giao chiến ở gần đây, nếu như lan đến gần hắn sẽ không tốt.
Chỉ là vừa mới nghĩ như vậy, hắn liền nghe thấy phịch một tiếng.
Một người bị đánh bay, bắn thẳng đến chỗ trước phòng trú của Chân Võ.
Chân Võ trốn đi, nhưng hắn cũng nhìn thấy người kia, là Hứa Phương.
Do dự một chút, Chân Võ truyền âm cho Hứa Phương:
"Tiền bối, đi đến căn phòng phía bên trái, Bất Tử Tộc có vẻ như sẽ không công kích mấy căn phòng trong này hoặc là người ở bên trong."
Hứa Phương hơi kinh ngạc, hắn đương nhiên là nghe thấy tiếng của Chân Võ.
Nhưng có nguy hiểm không không quan trọng, tìm được người, mang được ra ngoài là đủ.
Hắn nắm chắc bản thân có thể đưa những người này đi từ trong tay Bất Tử Tộc.
Sau đó Hứa Phương đi vào căn phòng Chân Võ đang ở.
Hứa Phương vừa đi vào, những người Bất Tử Tộc vốn còn đang truy kích hắn lại đột nhiên giống như mất đi mục tiêu, cuối cùng quanh quẩn ở một chỗ gần đó giống như là đang tuần tra canh gác vậy.
Chân Võ kéo cái mũ của chiếc áo bào đen trên người xuống để chứng minh danh tính của mình, bởi vì Chân Võ nhìn thấy vẻ mặt Hứa Phương tràn đầy nghi hoặc.
Sau khi xác định người trước mặt chắc chắn là Chân Võ xong, Hứa Phương thở phào nhẹ nhõm nói:
"Chân Võ tiểu hữu, Đông Phương tiểu hữu đâu?
Hứa mỗ đến đây mang các ngươi ra ngoài, nơi này quá nguy hiểm."
Nghe thấy ý định của đối phương, Chân Võ âm thầm thở phào nhẹ nhõm đáp:
"Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng Thiếu gia nhà chúng ta đang bận một chuyện quan trọng, tạm thời chưa thể rời đi được."
Hứa Phương không hiểu rõ lắm, nhưng không đi sâu vấn đề này, mà hiếu kỳ nói:
"Vậy Chân Võ tiểu hữu ở chỗ này là vì đang chờ Đông Phương tiểu hữu sao?"
Chân Võ gật đầu không nói gì.
"Không thể đi ra bên ngoài sao? Nơi gần Bất Tử Cung như này quá mức nguy hiểm." Hứa Phương hỏi.
Chân Võ lắc đầu:
“Ta cần phải ở đây để trông coi cửa vào Bất Tử Cung, nếu có nhân vật nguy hiểm tiến vào thì phải lập tức gọi điện cầu viện.”
“Tại sao phải ở đây trông coi cửa vào Bất Tử Cung? Chuyện này có liên quan gì đến Đông Phương tiểu hữu...” Còn chưa nói hết câu, Hứa Phương liền ngây ngẩn cả người.
Hắn như nghĩ tới điều gì, sau đó ánh mắt khó tin nổi nhìn lên không trung, nói:
“Chẳng lẽ, người mở Thần huyết chính là...”
Hứa Phương quay đầu nhìn Chân Võ, vẻ mặt nôn nóng muốn được chứng thực.
Chân Võ thấy Hứa Phương nhìn hắn, dường như đang chờ hắn xác nhận.
Nhưng Chân Võ chỉ nhìn Hứa Phương như thế, không hề mở miệng nói chuyện.
Hắn không hề phủ nhận, cũng không hề thừa nhận.
Thân phận của Lục Thủy tương đối mẫn cảm, Chân Võ không định tùy tiện nói ra ngoài.
Người khác đoán được là chuyện của người khác, còn hắn thì không thể thừa nhận chuyện này, nhất là bây giờ.
Hứa Phương không nhận được câu trả lời chắc chắn thì không hỏi thêm nữa. Đối phương không hề phủ nhận, không khác gì việc đã thừa nhận.
Hắn không cần thiết phải hỏi ra miệng.
Nhưng mà, thật sự làm cho người ta phải kinh ngạc. Thì ra hắn vẫn luôn coi thường Đông Phương Hạo Nguyệt, đối phương đúng là vượt quá tưởng tượng.
Bây giờ mới bao nhiêu tuổi, thế hệ đồng lứa hiện nay, có ai có thể sánh vai với hắn?
Không có, không có một ai.
Dù là Lưu Hỏa mới xuất hiện gần đây, cũng không có tư cách sánh vai với đối phương.
Đến gần Thần huyết, mở ra Thần huyết, có thể làm được việc mà người khác không thể, hiểu rõ thứ mà người khác không biết.
"Rất hiếu kỳ, không biết hắn là thiếu gia nhà ai. Đông Phương gia sao?
Chắc là không phải!" Hứa Phương tự nhủ.
Sau đó hắn nhìn Chân Võ, nói:
“Thế thì Hứa mỗ sẽ cùng chờ với tiểu hữu. Dù sao tiểu hữu cũng quá yếu, nếu có người tới, Hứa mỗ có thể bảo vệ tiểu hữu.”
Chân Võ không từ chối, hắn thật sự quá yếu.
Cuối cùng Chân Võ cung kính cúi đầu cảm ơn.
Hứa Phương thản nhiên thừa nhận, lúc nhận cái cúi đầu này, hắn sẽ phải dốc hết toàn lực.
Đương nhiên, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ lưu thủ.
Dù sao, Đông Phương Hạo Nguyệt là ân nhân của nhà hắn.
Chân Võ bên này gần như không có vấn đề, nhưng những người trốn đi thì lại khác.
Bởi vì Bất Tử Tộc bị mưa máu suy yếu, dẫn đến chiến đấu không còn nghiêng về một bên, thân thể va chạm đã phá vỡ rất nhiều kiến trúc của thành trấn.
Làm cho rất nhiều người không thể không đổi chỗ tránh né, vận khí không tốt sẽ bỏ mình như thế.
Nhất là khi bị ép rời khỏi phòng, lúc ra ngoài sẽ không thể chống cự ba động sức mạnh được.
Dư âm chiến đấu của thất giai, đối với những người chỉ có tam giai tứ giai, không khác gì người bình thường gặp phải Big Ivan.
Còn có cơ hội sống sao?
Cho nên chỉ khi trốn ở trong phòng, mới có thể may mắn thoát khỏi.
Lúc này Chưởng môn Thiên Nữ cũng đã khôi phục lại.
Bốn người các nàng trốn ở trong phòng, rất sợ công kích phía ngoài chạm đến nơi này.
Tố Nhiễm tràn đầy sốt ruột. Lúc này dù sư tỷ của nàng có tới, cũng rất khó ứng phó được?
Trừ khi Thần Nữ ra tay.
Nhưng không biết vì sao, Tố Nhiễm có cảm giác thế giới trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều, một khi Chưởng môn ra ngoài thì luôn gặp phải chuyện đáng sợ.
Trước kia Chưởng môn sống sót thế nào vậy?
Nàng rất khó tin.
-----
Dịch: MB_Boss