Chương 281: Phải Từ Biệt, Gặp Lại
Trưởng lão Nam Bắc đứng ở bên người Chưởng môn Thiên Nữ, phảng phất muốn bảo vệ Chưởng môn của các nàng vậy.
Dưới tình huống bình thường đều là do Chưởng môn bảo vệ các nàng, dù sao Chưởng môn cũng lợi hại hơn các nàng. Nhưng lúc này Chưởng môn vừa mới khôi phục, làm cho người ta muốn bảo vệ.
“Sẽ không có chuyện gì, chỗ ẩn núp của chúng ta cách tương đối xa.” Tố Nhiễm mở miệng an ủi đám người Chưởng môn Thiên Nữ.
Lúc này các nàng đã không thể bình tĩnh nổi. Ra ngoài sẽ chết, người khác tiến đến chỗ các nàng cơ bản cũng phải chết. Như vậy có thể không sợ sao?
Chưởng môn Thiên Nữ gật gật đầu:
“Sẽ không sao...”
Ầm!!!
Chưởng môn Thiên Nữ còn chưa nói hết, đã có người đụng bay một nửa gian phòng của các nàng.
Mà người kia đã ngã gục cách chỗ các nàng không xa.
Chưởng môn Thiên Nữ giật nảy mình. Nhưng còn không đợi các nàng nhìn rõ người va vào là ai, một bóng người đã từ trên trời giáng xuống.
Oanh một tiếng, thân ảnh này rơi xuống vị trí cách chỗ các nàng không xa.
Chính là chỗ của người trước đó.
Ba động sức mạnh khổng lồ quét sạch bốn phương, cũng may nửa bên phòng còn có thể ngăn cản lại.
Bằng không mấy người các nàng sẽ trọng thương, có thể sống sót hay không thì phải xem Chưởng môn Thiên Nữ có phản ứng kịp.
Ba động sức mạnh còn chưa tan đi, cát bụi còn chưa lắng xuống, bốn người Chưởng môn Thiên Nữ còn chưa tìm cơ hội trốn đi, thân ảnh kia đã lóe lên.
Nàng trực tiếp xuất hiện ở phía trước mấy người Chưởng môn Thiên Nữ không xa.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy người này xuất hiện, con ngươi của Trưởng lão Nam Bắc và Tố Nhiễm đều co rụt lại, trong lòng rất hoảng sợ.
Đây là một người toàn thân khô quắt, nàng đứng ở nơi đó tựa như bị bóp méo.
Các nàng thậm chí có loại cảm giác, chỉ cần đối phương tới gần thì chính mình chắc chắn sẽ chết.
Cảm giác này làm cho các nàng sợ sệt.
Tố Nhiễm lập tức phục hồi tinh thần, nàng cắn nát bờ môi, để cho mình khôi phục lại tỉnh táo.
Sau đó nàng đứng ra trước mặt Chưởng môn Thiên Nữ, khẽ nói:
“Trưởng lão Nam Bắc, hai người dẫn theo Chưởng môn đi trước.”
Nhưng khi lời nói của Tố Nhiễm vừa mới phát ra, người Bất Tử Tộc kia đã dùng một bước tới gần Tố Nhiễm. Trong nháy mắt khi đối mặt với đối phương, Tố Nhiễm cảm thấy một loại sợ hãi khó mà ức chế.
Thật mạnh, nhân vật này quá đáng sợ.
Thậm chí nàng không có dũng khí nhấc tay. Không, phải nói là nàng không động được.
Mà lúc này Bất Tử Tộc kia đã giơ tay lên. Nhìn thấy tay của đối phương duỗi đến, Tố Nhiễm cảm thấy tất cả cảnh vật của thế giới đều biến mất, cái tay này chính là tất cả, chính là sống chết của nàng.
Tố Nhiễm cảm thấy mình sẽ chết ở chỗ này.
Nàng rất sợ sệt, nhưng lại không thể làm được gì.
Nhỏ yếu như nàng chỉ có thể đối mặt với tử vong.
Thế nhưng khi Bất Tử Tộc kia sắp đưa tay tới, ngay lúc nàng cho rằng mình sắp chết, tay của nàng đột nhiên bị người ta tóm lấy, sau đó nàng cảm thấy một sức kéo, phía sau có người đang kéo nàng lại.
Là Chưởng môn.
Lập tức, Tố Nhiễm đã bị Chưởng môn Thiên Nữ kéo về phía sau.
Chưởng môn Thiên Nữ một thân một mình đứng ở trước mặt tất cả mọi người, đối diện với Bất Tử Tộc.
Chưởng môn Thiên Nữ nhìn Bất Tử tộc, đồng thời người Bất Tử Tộc khô quắt kia cũng nhìn Chưởng môn Thiên Nữ.
Sau đó Chưởng môn Thiên Nữ nhu thuận quỳ xuống.
Nhìn thấy Chưởng môn Thiên Nữ quỳ xuống, không biết vì sao, lần thứ nhất Tố Nhiễm cảm thấy Chưởng môn quỳ xuống không phải là đang làm loạn, không phải đang làm chuyện ném mặt mũi của tông môn các nàng.
Tố Nhiễm cảm thấy áy náy, cảm nhận được sự không cam lòng, nàng muốn động thủ, thế nhưng lại không động được.
Lúc này, bàn tay của Bất Tử Tộc kia duỗi về phía Chưởng môn Thiên Nữ.
Thấy cảnh này, Tố Nhiễm muốn cưỡng ép chính mình động.
Tại sao nàng có thể để Chưởng môn yếu hơn mình bảo vệ?
“Tiền bối Tố Nhiễm đừng nóng vội, lần này tư thế quỳ của Chưởng môn không giống với cầu xin tha thứ.” Giọng nói của Nam trưởng lão đột nhiên vang lên trong đầu Tố Nhiễm.
Là truyền âm.
Nghe được Nam trưởng lão truyền âm, Tố Nhiễm sửng sốt, nàng có chút không hiểu.
Đều là quỳ, khác nhau ở chỗ nào chứ?
Nhưng rất nhanh sau đó, Tố Nhiễm đã phát hiện thật sự không thích hợp.
Tay của Bất Tử Tộc kia đúng là đang đưa về phía Chưởng môn các nàng, nhưng lại không hề xuất thủ tổn thương, mà là đang vuốt ve đầu Chưởng môn.
Không biết có phải là ảo giác hay không, các nàng lại cảm thấy cảm xúc yêu chiều.
Mà Chưởng môn của các nàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đầy nhu thuận.
Không hề có sợ sệt, càng không có cầu xin tha thứ.
Tố Nhiễm không hiểu.
Lúc này Chưởng môn Thiên Nữ nhỏ giọng nói với Bất Tử Tộc kia
“Các nàng là bạn của ta.”
Câu nói này của Chưởng môn Thiên Nữ vừa ra, Tố Nhiễm và Trưởng lão Nam Bắc cảm thấy tất cả uy áp đều biến mất.
Không có bất kỳ sợ hãi, không có bất kỳ vặn vẹo, không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Chuyện này, đúng là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được.
Tố Nhiễm và Trưởng lão Nam Bắc Nam quan sát tất cả, mặc dù rất nghi hoặc, nhưng lại không dám nói chuyện.
Bất Tử Tộc kia xoa đầu Chưởng môn Thiên Nữ một lát, liền đưa tay nắm lấy tay của nàng, tiếp đó bay ra phía ngoài.
Chưởng môn Thiên Nữ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nàng vô thức nói:
“Chúng ta đi đâu?”
Bất Tử Tộc không mở miệng, phảng phất mất đi năng lực nói chuyện.
“Các ngươi nhanh đi cùng.” Chưởng môn Thiên Nữ hô lên một câu với Tố Nhiễm và Trưởng lão Nam Bắc.
Lúc này Tố Nhiễm mới kịp phản ứng, nàng mang theo Trưởng lão Nam Bắc nhanh chóng đi theo.
Một đường theo sau, các nàng phát hiện mưa máu xung quanh đang hội tụ về phía các nàng, phảng phất có người cố ý giúp các nàng.
“Là vị tiền bối kia.” Nam trưởng lão lập tức liên tưởng đến.
Sau đó ba người không nói gì nữa, Tố Nhiễm mang theo các nàng đi đường, còn Trưởng lão Nam Bắc thu thập huyết vũ.
Chưởng môn Thiên Nữ thì vẫn luôn bị Bất Tử Tộc lôi kéo chạy về phía trước.
Phản kháng là không thể nào, mà nàng còn biết vị này chính là người trước đó kéo theo nàng.
Hỏi nàng lớn bao nhiêu, còn nói nàng là đứa bé.
Nào có chuyện 123 tuổi còn là đứa bé?
“Cẩn thận.” Chạy vội trên đường, Chưởng môn Thiên Nữ nhìn thấy bầu trời có người va chạm xuống.
Vị Bất Tử Tộc kia còn không thèm ngẩng đầu, trực tiếp vung tay ra ngoài, cuối cùng người kia đã biến mất không thấy tung tích.
Khi vị Bất Tử Tộc này tiến lên, tất cả chiến đấu phía trước đều ngừng lại trong nháy mắt.
Mặc kệ phía trước là chiến đấu ở cấp bậc nào, tất cả đều bị cưỡng chế kết thúc trong thời gian ngắn.
Chiến đấu xung quanh cũng kết thúc theo.
Lúc này Chưởng môn Thiên Nữ phát hiện, trên phòng ốc hai bên không ngừng có Bất Tử Tộc xuất hiện.
Những Bất Tử Tộc này đều nhìn về phía nàng.
Bây giờ Chưởng môn Thiên Nữ đã biết đây là một con đường thông ra ngoài Họa Loạn Cổ Thành, nàng đang bị đưa ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Một khi rời đi, cả đời này có lẽ sẽ không đến nữa, cũng sẽ không gặp lại những trưởng bối này.
Nghĩ tới đây, Chưởng môn Thiên Nữ vô thức giơ tay lên vung vẩy.
Nàng đang nói lời tạm biệt với những trưởng bối này.
-----
Dịch: MB_Boss