Chương 108: Nhã Phi mời
-
Tới gần chạng vạng, mặt trời ngã về tây, ánh nắng chiều hoà cùng Thánh thành Gia Mã trông cực kỳ đẹp đẽ.
“Hô, nên đi ăn một chút gì đó.” Trong phòng, Tiêu Sắt ngồi xếp bằng trên đài sen tu luyện chậm rãi mở mắt, than nhẹ một tiếng, sờ sờ cái bụng xẹp lép, lẩm bẩm nói.
Thu hồi đài sen và Hãn Hải hộ thân tráo xong, Tiêu Sắt vừa định mở cửa thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa phòng, Tiêu Sắt hơi sửng sốt vì thấy Nhã Phi, gương mặt đẹp quyến rũ có chút nôn nóng.
“Ta không quấy rầy ngươi tu luyện chứ.” Nhã Phi có chút chần chờ nói.
Tiêu Sắt lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Không có gì, đúng lúc ta tính đi ăn, có chuyện gì sao?”
Nhã Phi nghe vậy, ánh mắt loé lên vẻ gian xảo như hồ ly, mỉm cười kéo tay Tiêu Sắt, khẽ nói: “Đi, tỷ tỷ biết một chỗ mà ngươi có thể ăn được mỹ thực quý báu nhất đế quốc Gia Mã.”
Tiêu Sắt nhíu mày, “Không phải là yến hội hoàng thất tổ chức chứ, xin lỗi Nhã Phi tỷ, ta cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào đâu.”
Nghe Tiêu Sắt nói toạc ra, Nhã Phi có vẻ chột dạ, chợt bất chấp tất cả, bàn tay mềm tạo thành chữ thập, bộ dạng như tiểu nữ sinh, khẩn cầu nói: “Làm ơn, lần này tỷ tỷ có nỗi niềm khó nói, chỉ cần ngươi giúp tỷ tỷ lần này, về sau ngươi đưa ra điều kiện gì tỷ tỷ đều đáp ứng.”
“Thật sự cái gì cũng có thể đáp ứng?” Ánh mắt đảo qua gương mặt xinh đẹp của Nhã Phi, sau đó chậm rãi xẹt qua gáy ngọc, cuối cùng dừng ở cặp chén úp ngược tràn ngập sự hấp dẫn, Tiêu Sắt nuốt nước miếng, nở nụ cười xấu xa nói.
Thấy Tiêu Sắt nhìn chăm chú như thế, sao Nhã Phi lại không biết hắn suy nghĩ cái gì, mặt đẹp ửng đỏ, dậm dậm chân, oán trách nói: “Tuổi còn nhỏ, không lo học hành, chờ ngươi thành niên rồi nói, ngươi mà còn như vậy cẩn thận tỷ tỷ nói ra thân phận thật sự của ngươi.”
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Nhã Phi, Tiêu Sắt bĩu môi, mỉm cười nói: “Có thể đi nhưng ngươi phải nói ta biết ngươi sẽ làm gì, ta biết thủ đoạn của Nhã Phi tỷ nha, không muốn bị ngươi bán còn thay ngươi kiếm tiền.”
Nhã Phi gật đầu, hơi nhíu mày rồi bất đắc dĩ thở dài: “Hẳn là ngươi còn nhớ rõ chuyện hai năm trước ta đến thành Ô Thản đi. Lúc ấy không phải chỉ vì mâu thuẫn trong gia tộc, còn có một nguyên nhân khác là để tránh né một người. Hắn là thiếu gia Mộc Chiến của Mộc gia, một trong ba gia tộc lớn ở đế quốc Gia Mã, hắn từng nhiều lần tuyên bố không phải ta thì không cưới. Ta không có cảm giác gì với hắn nhưng lại không thể đắc tội đối phương, cho nên chỉ có thể lựa chọn trốn tránh. Khi trở về Đế đô, ta luôn cố gắng ít đi ra ngoài để tránh kẻ điên kia nhưng giờ ta và tộc trưởng Đằng Sơn phải đại diện gia tộc Mễ Đặc Nhĩ tiến đến tham gia yến hội, không thể không đi, cho nên...”
Tiêu Sắt hiểu ra, chợt nhớ tới hình như trong nguyên tác có chuyện thế này, chợt cười cười, nói: “Cho nên ngươi muốn ta làm lá chắn của ngươi?”
Nhã Phi gật đầu, mắt đẹp long lanh, tỏ vẻ nhu nhược đáng thương nói: “Có thể giúp tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ chỉ có mình ngươi là bằng hữu thôi đó.”
“Ách... Ngươi đây là đang dụ dỗ người ta phạm tội đó biết không...” Khoé miệng Tiêu Sắt cong lên, rõ ràng là trời sinh mị cốt, lại tỏ vẻ như tức phụ chịu oan ức, chậc chậc.....
Nuốt nuốt nước miếng, Tiêu Sắt bất đắc dĩ nói: “Giúp ngươi cũng được, trừ khi...”
Hai mắt Nhã Phi sáng ngời, “Trừ khi cái gì?”
Tiêu Sắt cười xấu xa nói: “Trừ khi ngươi hôn ta một cái.”
Mới vừa nói xong, Nhã Phi liền mang theo một làn gió thơm nhào tới, cái miệng nhỏ chạm vào má hắn, sau đó lui về phía sau vài bước, nghiêng người cười nói: “Tiêu Sắt đệ đệ, đây chính là nụ hôn đầu tiên của tỷ tỷ, cũng không nên nuốt lời nha.”
“Mẹ nó! Dĩ nhiên làm thật.” Tiêu Sắt lẩm bẩm một tiếng, cảm thấy khó tin sờ sờ mặt, trên mặt vẫn còn chút ướt át cùng mùi thơm nhàn nhạt, tặc lưỡi nói: “Đáng chết, tiện nghi tấm mặt nạ băng tằm này.”
Nghe Tiêu Sắt lẩm bẩm, mặt Nhã Phi càng đỏ hơn, hít sâu một hơi, nỗ lực gạt đi rung động trong lòng, lẳng lặng chờ đợi Tiêu Sắt trả lời.
“Được, đi thôi.” Nhìn nét đỏ ửng sắp lan đến tai Nhã Phi, Tiêu Sắt không có vạch trần, bất đắc dĩ nói.
Nghe Tiêu Sắt đáp ứng, vẻ ngại ngùng trên mặt Nhã Phi tức khắc biến mất, thay thế là sự vui sướng, nhẹ nhàng đi trước dẫn đường. Sắc mặt Nhã Phi biến hoá nhanh như vậy khiến da mặt Tiêu Sắt co rút, nữ nhân này thật là....
Ra khỏi nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, dưới sự dẫn dắt của Nhã Phi, Tiêu Sắt lên một xe ngựa đi tới nơi tổ chức yến hội, hoàng cung đế quốc Gia Mã.
Đi vào cửa lớn, chỉ thấy hai bên đường có hai hàng binh lính võ trang đứng nghiêm, ngoài ra chung quanh còn có rất nhiều binh linh tuần tra, khi bọn lính nhìn thấy Nhã Phi dẫn Tiêu Sắt tiến vào cũng ngăn cản.
Là một trong ba mỹ nữ Đế đô, Nhã Phi tương đối nổi danh, cộng thêm còn trẻ mà đã chưởng quản tổng bộ nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, quản lý gọn gàng ngăn nắp, điều này làm cho danh tiếng của nàng không thua kém hai mỹ nữ còn lại chút nào.
Hai người sóng vai đi vào một quảng trường rộng rãi đã bày tiệc.
Bỗng nhiên, Nhã Phi dừng bước.
Nhìn theo tầm mắt của Nhã Phi, thấy một lão giả râu tóc bạc trắng đang nói chuyện cùng Đằng Sơn, thỉnh thoảng nở nụ cười, khuôn mặt già nua có chút uy nghiêm, vừa thấy liền biết là người có kinh nghiệm sa trường.
“Hai vị bên kia, một người ngươi đã gặp qua, là tộc trưởng Đằng Sơn của gia tộc ta, người còn lại là tộc trưởng Nạp Lan gia tộc, gia gia Nạp Lan Yên Nhiên, nghe nói ngươi đã gặp nàng ở hiệp hội Luyện dược sư nên ta không giới thiệu nhiều.” Nhã Phi nhẹ nhàng nói.
“Lát nữa ta chỉ phụ trách ăn cơm, có việc ngươi cứ gọi ta.” Tùy tiện gật gật đầu, Tiêu Sắt chậm rãi đi phía sau nàng, còn Nhã Phi thì bước nhanh đến cạnh Đằng Sơn, nhỏ giọng nói vài câu bên tai hắn.
Một lát sau, Đằng Sơn mỉm cười gật gật đầu, đứng dậy nhìn về phía Tiêu Sắt, nói: “Tiêu... Hỏa Hỏa tiểu hữu, thật cao hứng vì lại nhìn thấy ngươi lần nữa, ở nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ thoải mái chứ?”
Tiêu Sắt gật đầu nói: “Làm phiền tộc trưởng Đằng Sơn nhớ thương, hết thảy đều tốt.”
“Ha ha, vậy tốt rồi, vậy tốt rồi, bằng không thì không cách nào bàn giao với Hải lão. Để ta giới thiệu cho ngươi.” Đằng Sơn híp híp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía lão giả bên cạnh rồi nói: “Vị này chính là một trong mười cường giả của đế quốc Gia Mã, đồng thời cũng là nguyên soái đế quốc, tộc trưởng Nạp Lan gia tộc, Nạp Lan kiệt.”
“Nạp Lan tộc trưởng.” Tiêu Sắt chắp tay, khẽ cười nói.