Chương 132: Đến Trường
Xe tải tiếp tục đi về phía trước. Mọi thứ trong hàng rào đều lạ lẫm và thú vị trong mắt đám Nhâm Tiểu Túc. Dù có nhiều chuyện khiến họ cảm thấy rất cổ quái…
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ, hiện giờ trong hoang dã ngày càng nguy hiểm. Tuy hàng rào 109 không giống hàng rào 113 gặp phải động đất đáng sợ. Có điều vạn nhất ngày nào đó cũng gặp chuyện không may thì sao.
Trước giờ người trong hàng rào chưa từng nghĩ tới chuyện chiến đấu. Dường như chuyện này là chuyện của tập đoàn, không quan hệ gì tới họ cả.
Nếu gặp chuyện không may, người trong hàng rào không hề có năng lực sinh tồn nơi hoang dã.
Lúc xe tải trên đường di, Nhan Lục Nguyên luôn quan sát khắp nơi. Người trong hàng rào thấy bộ dáng Nhan Lục Nguyên bẩn thỉu, ánh mắt đều lộ ra hiếu kỳ và thương cả chứ không phải ghét bỏ. Họ phảng phất như thầm nói, đứa nhỏ này thật đáng thương.
Khi Nhan Lục Nguyên thấy ánh mắt đó, tâm trạng hưng phấn của hắn dần lắng xuống, lần nữa quay vào ngồi trong xe.
Từ trước tới nay, hắn và Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ cần người thương hại họ. Họ không hề thảm chút nào.
- Ca, hay là chúng ta quay về thị trấn đi.
Nhan Lục Nguyên không thích cảm giác này.
- Đừng nói nhảm.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Bất quá qua một hồi Nhâm Tiểu Túc nói thêm:
- Nếu thật sự không quen, ta sẽ nghĩ cách dẫn đệ ra ngoài.
- Ừ.
Nhan Lục Nguyên vui vẻ hơn.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn đám Khương Vô:
- Về sau các ngươi có tính toán gì không?
Tạm thời sinh hoạt của đám Nhâm Tiểu Túc không có gì đáng lo. Chung quy trong tay hắn là một lượng lớn vàng, lão Vương lại cầm theo thuốc men, không tới mức chết đói trong hàng rào.
Hơn nữa họ còn nhận được một cửa hàng của Khánh thị, ở nơi nào cũng giải quyết xong rồi.
Khương Vô nghe vậy thì không khỏi xoắn xuýt. Các nàng không biết đi đâu cả.
Đường Chu cười nói:
- Việc này không cần lo. Sau khi hàng rào đưa chứng minh thư, chúng ta sẽ giúp các ngươi nhập học. Khương Vô vẫn tiếp tục là lão sư, học sinh vẫn có thể đi học. Đến lúc đó các ngươi có thể nhận phụ cấp từ ký túc xá trường học, chuyện sinh hoạt không cần lo lắng.
- Sao các ngươi tốt thế?
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nói.
- Chúng ta cũng không tốt gì đâu.
Đường Chu nói:
- Chúng ta cùng nhau trải qua chuyện sinh tử. Tốt xấu gì cũng coi như hoạn nạn có nhau. Khánh thị ta không tới mức bỏ mặc.
- Không phải đây là hàng rào của Lý thị ư. Các ngươi các làm được không?
Vương Phú Quý hiếu kỳ.
- Lý thị không tới mức gây khó dễ cho chúng ta vì chuyện nhỏ đó.
Đường Chu cười nói:
- Chuyện giữa tập đoàn đôi khi rất phức tạp, cũng có lúc rất đơn giản. Không đụng tới lợi ích, mọi người sẽ giữ hòa khí.
Nghe vậy, Nhâm Tiểu Túc liền hiểu. Đối với tập đoàn mà nói, chuyện nhập học chỉ là chuyện nhỏ. Thậm chí còn không đáng để họ nhìn vào mắt.
- Cái kia… Khục khục, trường học phụ cấp bao nhiêu cho học sinh?
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Chắc là mỗi tháng 900 đồng?
Đường Chu không chắc chắn đáp:
- Mỗi hàng rào không giống nhau, nhưng vẫn đủ để học sinh sống tốt.
- Ta và Nhan Lục Nguyên cũng muốn đến trường!
Nhâm Tiểu Túc nói một cách chính khí:
- Có tiền hay không đều được. Chủ yếu là chúng ta khát vọng tri thức!
Đường Chu ngơ ngác nhìn Nhâm Tiểu Túc…
- Không đúng.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc lên tiếng:
- Không riêng gì ta. Vương Phú Quý, Vương Đại Long, Tiểu Ngọc Tỷ và Trần Vô Địch cũng đều đi học!
Đường Chu chấn kinh nhìn Vương Phú Quý, ngươi đã ngoài năm mươi, học cái gì nữa? Mặt mũi ngươi để đâu hả!
Đừng nói Đường Chu, ngay cả Vương Phú Quý nghe Nhâm Tiểu Túc nói, đầu cũng ong ong.
- Những người khác…
Đường Chu ồm ồm nói:
- Và ngươi đều sẽ được đi học.
Nhan Lục Nguyên thiếu chút khóc thành tiếng:
- Ta không muốn a!
- Ở đây không có chỗ cho ngươi lên tiếng.
Nhâm Tiểu Túc trừng mắt nói.
Nhưng chớp mắt, khóe mắt hắn lại thấy được thân ảnh quen thuộc. Chờ Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại nhìn thì đối phường đã khuất dạng/
Là ảo giác hay người thật vậy?
Nhâm Tiểu Túc có chút nghi hoặc.
Loại cảm giác quen thuộc này chỉ trong chớp mắt, tới nhanh mà đi cũng nhanh.
- Bất quá các ngươi đừng vui sớm.
Đường Chu nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Đây là chuyện ngoài giao dịch của chúng ta. Khánh thị chúng ta không nợ gì ngươi nữa. Ngươi muốn Khánh thị giúp thì phải lấy đồ ra trao đổi.
Ba, Nhâm Tiểu Túc như đã đoán trước, hắn nhét hai cái chai nhỏ vào tay Đường Chu:
- La béo muốn cái này, cầm đi đi.
Đường Chu im lặng. La béo là để ngươi gọi à?!
Trên đời là chỉ có hai người dám kêu La Lam là La béo mà không bị gì. Một là Khánh Chẩn, hai là Trương Cảnh Lâm.
Bất quá đột nhiên Đường Chu cảm giác được, hẳn Nhâm Tiểu Túc sẽ là người thứ ba.
Xe chậm rãi dừng lại, âm thanh của La Lam vang lên:
- Xuống xe đi.
Nhâm Tiểu Túc nhảy xuống xe. La Lam nói với hắn:
- Cửa hàng bên trái là thứ đồng ý cấp cho các ngươi, ở khu vực đắc địa, không gì sánh được.
Nhâm Tiểu Túc đánh giá bốn phía, hắn thấy rõ trên phố này toàn là cửa hàng, người tới người đi tấp nập. Khi Nhâm Tiểu Túc đang dò xét xung quanh thì những người ở đó cũng hiếu kỳ đánh giá hắn. Bất quá mọi người nhận ra biểu tượng bạch quả trên xe nên biết đây là người của Khánh thị.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Vương Phú Quý. Hắn không biết vị trí đắc địa là gì.
- Không sai.
Vương Phú Quý gật đầu ám chỉ cho Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng nhận lấy. Hắn biết La Lam không nói xạo. Trên phố người đi lại tấp nập, cửa hàng nhiều như thế, việc buôn bán hẳn sẽ đông khách!
- Sân nhỏ phía sau có mấy gian phòng, đủ cho các ngươi ở. Nguyên bản đồ vật nơi này buôn bán cũng rất hợp với các người. Coi như tiện nghi cho các ngươi.
La Lam hời hợt nói:
- Từ nay về sau La Lam ta không nợ gì ngươi nữa.
Vừa dứt lời, La Lam bước lên xe với bộ dáng sang chảnh, để lại sáu người Nhâm Tiểu Túc.
Đường Chu đi theo sau La Lam nói:
- Chứng minh thư và thủ tục nhập học ta sẽ phái người đưa tới vào tối nay. Không cần lo.
Lúc này, Nhan Lục Nguyên đang hưng trí bừng bừng xông vào cửa hàng. Có thể nhìn ra trước đây nơi này là một phòng khám bệnh trung y. Trước đó Nhâm Tiểu Túc tới hẳn nơi này vẫn buôn bán bình thường. Sau khi Khánh thị đưa cho Nhâm Tiểu Túc cũng không đem đồ đạc đi.
La Lam cho họ cửa hàng này vì hắn biết trước đây Nhâm Tiểu Túc từng làm bác sĩ trong thị trấn. Vì thế hắn cảm thấy Nhâm Tiểu Túc sẽ tiếp tục là nghề này.
Mà Nhâm Tiểu Túc thấy vậy thì tương đối phiền muộn. Hắn có biết cái rắm gì về y thuật đâu…