Chương 133: Đại Sư Huynh Đâu Rồi?
Cửa hàng này tên là Hương Thảo Đường. Vương Phú Quý nói muốn làm lại một tấm biển khác nhưng Nhâm Tiểu Túc không chịu. Chung quy muốn là biển hiệu cần có tiền, trước tiên mọi người cần nghĩ xem về sau sẽ làm gì.
Phía trong cửa hàng có năm phòng, một phòng bếp, ba phòng ngủ và một phòng vệ sinh.
Sau khi vào hàng rào, Nhâm Tiểu Túc chưa từng dùng nhà vệ sinh. Trong thị trấn nhà vệ sinh đều không có nước. Nơi này lại có thể xả nước, còn có cống thoát nước nửa.
Phải mất nửa ngày mọi người mới biết cách dùng nhà vệ sinh ở đây.
Trong phòng có một vòi nước. Từ đầu mọi người cũng không biết dùng để làm gì. Kết quả kéo một cái nước sạch liền chảy ra.
Một màn này khiến đám Nhâm Tiểu Túc cảm thấy vô cùng mới lạ. Trước kia họ chưa từng xài thứ này!
Xem ra chủ nhân cũ của cửa hàng đều dùng thứ này. Nhâm Tiểu Túc nói:
- Khó trách người trong hàng rào ăn uống sạch sẽ như thế. Nguyên lai nước trong hàng rào không bị hạn chế.
Trong thị trấn, nước mọi người dùng hàng ngày đều có hạn định. Ai cũng không được dùng thêm.
Trước kia trong thị trấn có một cái giếng nước. Chỉ là sau đó người trong hàng rào vì để ngăn ngừa lãng phí tài nguyên nên đã chặn lại.
Ba phòng ngủ được phân như sau, Tiểu Ngọc Tỷ một phòng, Vương Đại Long và Vương Phú Quý một phòng, Trần Vô Địch, Nhan Lục Nguyên và Nhâm Tiểu Túc một phòng.
Tuy 6 người sống có hơi chật nhưng với đám Nhâm Tiểu Túc mà nói đã đủ thoải mái rồi. Trước kia họ ở đâu chứ? Quả thật không thể so được!
Sáu người chuyển ghế đẩu vào hậu viện. Đại hội cổ đông đầu tiên diễn ra ở nơi đơn sơ này.
Vương Phú Quý nói trước:
- Khi chúng ta dọn dẹp ngôi nhà, có vài bệnh nhân tới xem bệnh. Họ chưa biết phòng khám đã đổi chủ. Xem ra sinh ý của cửa hàng này rất tốt. Hơn nữa danh tiếng cũng không tệ, bằng không chúng ta tiếp tục mở phòng khám đi.
- Nhưng ai trong chúng ta biết y thuật?
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
- Dù sao ta không biết, ta chỉ có hắc dược thôi.
Lưu dân của thị trấn 113 sống thật sự rất vất vả. Vài năm qua, thị trấn chỉ có hai bác sĩ, mà cả hai lại chẳng biết y thuật..
Bất quá Nhâm Tiểu Túc nghĩ hắn đỡ hơn đám giang hồ bịp bợm kia. Ít nhất hắc dược của hắn thật sự trị được ngoại thương!
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc có thể đi học, chung quy có sự tồn tại thần kỳ như cung điện thì hàng rào này chắc chắn có bệnh viện, cũng có bác sĩ chính quy.
Vì thế, lúc này Nhâm Tiểu Túc quyết định dùng đồ phổ học kỹ năng của bác sĩ. Chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống như trước nữa.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc lại nghĩ tới một vấn đề. Hiện tại hắn có cần lãng phí đồ phổ quý giá để học y thuật không? Kỳ thật gặp được đám người Dương Tiểu Cận, Nhâm Tiểu Túc thắm thiết cảm nhận được đồ phổ thật sự không đủ dùng!
Hiện tại hắn chỉ hận bản thân không có hơn 10 đồ phổ. Sau này gặp lại Dương Tiểu Cận, hắn có thể một hơi học hết toàn bộ kỹ năng của đối phương.
Hơn nữa, ngay từ đầu hắn muốn y thuật là vì cảm tạ tệ. hiện tại hắn phát hiện bản thân không cần lợi dụng chức danh bác sĩ nữa, căn bản trị bệnh cứu người không kiếm được bao nhiêu cảm tạ tệ hết!
Quá chậm!
Vì thế, hiện tại Nhâm Tiểu Túc có đồ phổ sẽ không dùng để học y thuật mà hắn sẽ để dành. Đợi gặp được “thư viện kỹ năng” Dương Tiểu Cận hắn sẽ dùng hết một lần.
Đến khi đó, không chừng bản thân có thể vượt qua thử thách bản thân, học được mấy thứ như giật gân, hát nhạc thiếu nhi, bắn bi… gì đó.
Thẳng tới hôm nay, nghĩ tới kỹ năng giật gân Nhâm Tiểu Túc vẫn còn oán niệm.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Trước tiên chúng ta bán thuốc của Vương Phú Quý để kiếm tiền. Thứ đó giữ lâu sẽ bị quá hạn đúng không?
- Ừ.
Vương Phú Quý gật đầu:
- Đoán chừng chỉ bán được vài hôm. Hôm nay trễ rồi, đợi ngày mai ta đổi tiền của Khánh thị thành tiền của Lý thị. Trong một khoảng thời gian chúng ta sẽ không thiếu tiền xài.
- Ừ, nếu không được thì mở lại tiệm tạp hóa đi.
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Chúng ta cần một nhà cung cấp sản phẩm lâu dài. Ngươi nhìn đi, nơi này có nhiều thuốc đông y như vậy, có điều phối được hắc dược không?
Hai mắt Vương Phú Quý lóe sáng. Thứ đồ chơi như hắc dược rất dễ bán trong hàng rào, việc này hoàn toàn làm được.
Nhâm Tiểu Túc do dự một chút:
- Có thể, nhưng hắn dược không thể bán ra quá nhiều. Một lần chỉ bán một chai thôi.
- Vậy là được rồi.
Mặt mày Vương Phú Quý hớn hở:
- Cửa hàng có sản phẩm độc nhất vô nhị không sợ không có khác!
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không tính dùng hắc dược đổi tiền. Chung quy hắn vẫn còn nhiều vàng. So với tiền tài mà nói, hắn hy vọng mở khóa được vũ khí trung cấp.
Bất quá một cảm tạ tệ có thể đổi thành ba bình hắc dược nhỏ. Một bình có thể phân thành năm sáu lần bán nên Nhâm Tiểu Túc dùng một cảm tạ tệ là bán được mấy tháng rồi. Cái giá này cũng không lớn.
Nhâm Tiểu Túc quyết định ngày mai sẽ ưu tiên đi dạo một vòng trong hàng rào, nhìn xem có chỗ nào bán số vàng kia đi không.
Vào lúc này, bỗng nhiên Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ hỏi:
- Trần Vô Địch đâu, các ngươi thấy Trần Vô Địch đâu không?
Vương Phú Quý sững sờ một chút:
- À, đại sư huynh… Phì, Trần Vô Địch đâu?
...
Lúc này Trần Vô Địch đang hiếu kỳ đánh giá hàng rào. Từ nhỏ hắn đã bị nhốt trong viện tâm thần. Áp lực và hoàn cảnh âm u trong đó khiến hắn cực kỳ khát vọng thế giới bên ngoài. Hắn từng sống ở thế giới phồn hoa, chỉ là những ký ức đó đã từ rất lâu rồi.
Mọi thứ ở đây khiến hắn vừa quen thuộc vừa lạ lâm. Cửa hàng và hàng hóa rực rỡ khiến hắn hoa hết cả mắt. Thậm chí tạm thời hắn cũng quên luôn chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh.
Trần Vô Địch chậm rãi đi tới công viên. Hắn nghe được trong công viên có tiếng hát.
Trần Vô Địch đi tới nơi, thấy trên quảng trường rộng có các bác gái xếp thành nhóm chỉnh tề hoa tay múa chân vui vẻ. Một màn này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với hắn. Thậm chí hắn cảm thấy mình như vừa tỉnh mộng, có chút xuất thần.
Nhóm bác gái thấy Trần Vô Địch khí vũ hiên ngang đi qua. Không chờ các bà ấy kịp phản ứng, chỉ thấy ánh mắt có thần lại sáng ngời của thanh niên nhìn chằm chằm mình, hô lớn:
- Các con, làm tốt lắm!
Ban đêm, khi trở về cửa hàng, mặt mũi Trần Vô Địch đã bầm dập. Khi Nhâm Tiểu Túc thấy được thì không khỏi giật mình. Trần Vô Địch bị đạn bắn cũng chẳng sao, nay bị thần thánh phương nào đánh thành cái dạng này chứ?!
Chẳng lẽ lẽ trong hàng rào có cao thủ gì đó?
Có điều mặc kệ Nhâm Tiểu Túc hỏi thế nào, Trần Vô Địch cũng không chịu nói chuyện gì đã xảy ra…