Chương 308: Gặp Lại La Lam
Nghe Nhâm Tiểu Túc nói đám Vương Vũ Trí muốn vào đại học, Dương Tiểu Cận suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Dù ta không thể đặc biệt phê chuẩn cho các người nhập học nhưng có thể sắp xếp cho các người tham gia cuộc thi vào 3 tháng sau.
- Cũng được.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Vương Vũ Trí hỏi:
- Lớp trưởng, ngươi không thi à?
Nhâm Tiểu Túc dừng lại một chút:
- Các ngươi học trước đi…
Tuy hắn rất hiếu học nhưng Nhâm Tiểu Túc biết bản thân mình thế nào. Thời gian ba tháng ôn tập không đủ để hắn thi
Trừ phi hắn vào hàng rào, làm thật nhiều nhiệm vụ, sau đó cầm một đống Đồ Phổ học hết kỹ năng toán lý hóa trên người Dương Tiểu Cận mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới đám kỹ năng ngổ ngang của Dương Tiểu Cận, hắn cảm thấy số lượng phải nhiều lắm.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc thấy được tiệm vàng bên đường. Hắn thầm nghĩ, tiền tệ Lý thị và Khánh thị ở đây có phải cũng mất giá không? Nếu là thế, hắn có thể “càn quét” thêm một đợt nữa…
Tuy không xài được nhưng giữ lại là chi phí cho cung điện vẫn có thể.
Trên đường, Nhâm Tiểu Túc chợt nghe âm thanh vang lên từ một tòa nhà. Tiếng vang phần phật khiến hắn sửng sốt một chút:
- Đây là âm thanh gì vậy?
Dương Tiểu Cận trả lời:
- Là tiếng đánh mạt chược.
- Nhiều người chơi mạt chược giữ vậy?
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc.
Sau khi đưa đám Nhâm Tiểu Túc tới chỗ nàng chuẩn bị, Dương Tiểu Cận lập tức rời đi. Nàng rời khỏi hàng rào quá lâu rồi, còn rất nhiều chuyện cần xử lý.
Lúc gần đi, Dương Tiểu Cận nói:
- Ở chỗ này thiệt thòi cho các ngươi rồi. Ta sẽ mau chóng đổi chỗ ở cho các ngươi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn cái sân nhỏ trước mắt, thật hài lòng đáp:
- Không sao đây, nơi này là tốt lắm rồi.
Kết quả khi đám Nhâm Tiểu Túc vừa vào sân nhỏ liền thấy La Lam ló đầu trên đầu tường quan sát họ. Nhâm Tiểu Túc vui vẻ hỏi:
- Sao ngươi lại ở đây?
La Lam thấy Nhâm Tiểu Túc thì kinh hô:
- Các người cũng bị bắt tới đây?
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh:
- Ngươi hiểu lầm rồi, tình cảnh chúng ta không giống nhau.
Phía dưới tường bên kia có người nhỏ giọng nói:
- Ông chủ, ngài thấy được người nào chưa? Để chúng ta nhìn thử xem.
La Lam tức giận:
- Nhìn cái con khỉ, mau đỡ ta xuống!
- Ông chủ, ngài nặng quá à….
Khóe mắt Nhâm Tiểu Túc co rút. Không ngờ phía dưới còn có người đỡ La Lam…
Xem ra tâm tình đám La Lam không tệ. Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Không phải ngươi bị giam lỏng ở đây à, sao trông ngươi phấn chấn thế nhỉ.
La Lam hồn nhiên vô tư nói:
- Dương thị sẽ không làm gì ta. La mập còn sống vẫn đáng giá hơn La mập đã chết. Hơn nữa ta giam lỏng riết thành quen rồi.
- Ngươi cũng rộng lượng quá nhỉ…
Nhâm Tiểu Túc bĩu môi:
- Ngươi nhận được tin chưa, Khánh Chẩn đã đoạt quyền thành công rồi. Chúc mừng các người.
Kết quả La Lam nghe xong xem khóc:
- Con dê béo thế này thì làm sao Dương thị chịu thả lão tử aaaa.
Chỉ trong nháy mắt, La Lam hiểu rõ giá trị bản thân. Bây giờ hắn là anh trai của người quyền lực nhất Khánh thị. Một tòa hàng rào còn chưa chắc có giá trị cao bằng hắn.
Nghĩ tới đây, không biết vì sao trong lòng La Lam có chút kích động nho nhỏ…
Hắn đáng giá như vậy sao?
- Tới tới tới, mau nâng ta lên…
La Lam nói với đám thuộc hạ sau lưng:
- Đẩy ta qua sân bên ôn chuyện với người anh em.
Nhâm Tiểu Túc ấn đầu không cho La Lam nhìn qua:
- Một cái tù nhân như ngươi chạy loạn qua chỗ chúng ta làm gì. Vạn nhất liên lụy tới chúng ta thì sao.
La Lam không vui:
- Ta xem ngươi là anh em mà. Tục ngữ nói không đánh người mặt cười, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy!
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam một cái:
- Giả cười thì đánh được.
- Ta có tiền!
La Lam hô.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới buông lỏng tay:
- Có tiền hay không không quan trọng. Ta c cần ngươi qua chơi là được rồi.
Vừa dứt câu, Nhâm Tiểu Túc liền thấy La Lam ngốc nghếch trèo tường qua chỗ hắn. Nếu không phải phía dưới có người đỡ, nói không chừng La Lam đã ngã dập mặt rồi.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Ngươi có thể tự do ra vào sân nhỏ, sao không trốn?
- Trong viện nhỏ này đều là người của Dương thị mặc thường phục, chuyên trông coi ta.
La Lam vỗ vỗ mông nói tiếp:
- Cũng chẳng biết vì sao sáng sớm họ lại bỏ đi, vì thế ta mới trèo tường nhìn. Có điều họ đi mất không có nghĩa ta tự do. Cả con đường này đều là người của Dương thị cả, ta đi đâu được? Bị đánh thành cái sàng cũng không chừng!
- Hả?
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, hóa ra là thế.
- Buổi sáng có người đặc biệt tới quét dọn gian phòng cho các ngươi.
La Lam đi lang thang trong sân, khi hắn thấy được đám nữ sinh sau lưng Khương Vô thì hai mắt tỏa sáng:
- Người đẹp, để ta tự giới thiệu một chút. Ta là La Lam, anh trai của gia chủ Khánh thị hiện tại!
Có điều chẳng ai thèm để ý tới La Lam. Nhâm Tiểu Túc cũng suy tư về hoàn cảnh hiện tại của họ. Nếu con đường này nằm trong sự giám thị của Dương thị, vì sao Dương Tiểu Cận còn dẫn họ vào đây? Là Dương Tiểu Cận bất đắc dĩ hay nàng muốn để họ vào phạm vi có thể quan sát?
Dương Tiểu Cận có biết chuyện này không?
…Khó trách khi nãy Dương Tiểu Cận bảo thiệt thòi cho họ. Kỳ thật nàng cũng biết, chỉ là nàng bất lực thôi.
Xem ra hiềm khích của Dương thị và Tên Côn Đồ đã ảnh hưởng tới địa vị của Dương Tiểu Cận trong Dương thị.
Nhan Lục Nguyên đứng bên cạnh, thấp giọng nói:
- Thái độ của cả tập đoàn sẽ không vì một mình Tiểu Cận tỷ tỷ mà thay đổi. Cho nên ca à, ngươi nghĩ xem chúng ta phải đối mặt với cái gì?
Nhâm Tiểu Túc xoa đầu Nhan Lục Nguyên, cười:
- Không có gì, đợi thương thế ta tốt hơn thì Dương thị cũng không ngăn được ta. Khi ấy chúng ta tới phương bắc làm thổ phỉ. Nghe nói khu vực ở giữa Dương thị, Tông thị và hàng rào 178 không thuộc sự quản lý của ai cả.
Điểm này Nhâm Tiểu Túc nói không sai. Ngay cả Hứa Hiển Sở cũng đi về phía bắc tới hàng rào 178 còn sợ bị thổ phỉ tập kích mà.
Những thổ phỉ đó là do Tông thị cố tình nuôi nấng từ mấy năm trước. Thậm chí có không ít thổ phỉ là quân chính quy Tông thị giả trang để cướp bóc hàng hòa.
Có điều gần đây thổ phỉ Tông thị nuôi dưỡng dần làm loạn. Rất nhiều thổ phỉ thoát ly khỏi sự khống chế của Tông thị, sống tiêu dao tự tại ở khu vực không ai quản lý.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, nơi không có quy tắc kia cũng rất tốt. Lấy thực thực của hắn hẳn sẽ tìm ra chỗ đặt cho.
Cho nên mấy ngày nay hắn ở hàng rào dưỡng thương, quan sát tình huống. Từ khi tới đây Nhâm Tiểu Túc phát hiện hàng rào 88 cũng chẳng phải nơi tốt lành gì.Tốt nhất là đi về phía bắc chiếm núi xưng vương.
Vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng đập cửa vang lên. Vương Phú Quý đi tới mở cửa thì ngạc nhiên phát hiện có một đống người cầm theo nguyên liệu nấu ăn đứng đợi.
Một nam tử trung niên cười nói:
- Ngài khỏe chứ, ta tuân lệnh tới đưa đồ ăn cho các ngài.
La Lam hít một ngụm lãnh khí. Đãi ngộ chênh lệch lớn quá vậy nè?