Chương 309: Thanh Dương Dương thị
Người đàn ông trung niên tới chào Nhâm Tiểu Túc rồi đặt nguyên liệu đồ ăn xuống chuẩn bị rời đi. Bấy giờ La Lam đứng trong sân hùng hùng hổ hổ:
- Ngươi đứng lại đó cho ta. Ta là anh trai của chủ nhân Khánh thị, mắc gì không đưa đồ ăn cho chúng ta! Ta là anh trai Khánh Chẩn đó!
Kết quả nam nhân trung niên chẳng thèm để ý tới La Lam…
La Lam ồn ào không được thì đi tới nhìn kỹ nguyên liệu mà đối phương đưa tới:
- Ơ, nguyên liệu nấu lẩu đó. Thịt bò đã được ướp gia vị rồi, còn có nồi niêu đầy đủ nữa!
Đám Nhâm Tiểu Túc nhìn nhau, trước đó họ từng ăn lẩu rồi, có điều chưa từng ăn thịt.
Nồi lẩu của lưu dân được gọi là Cửu Cung. Cửu Cung không phải chín món ăn mà do mọi người không có tiền nên trong nồi phân ra 9 ô vuông. Mỗi người một cái, không ai được ăn nhiều hơn người khác.
Ô vuông được ngăn bởi mảnh trúc, cho nên có người rất thích trộm đồ ăn dưới nồi của người khác.
Mặc kệ ngoài cửa có người canh giữ thế nào. Họ đã tới đây, người ta lại đưa đồ ăn tới thì phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Theo lời Nhâm Tiểu Túc, hiện tại chuyện cần làm nhất là dưỡng bệnh chứ không phải gây chuyện.
Trong sân dọn lên một cái bàn lớn, sân rất rộng. Đừng nói 30 người mà dù 100 người nằm ngủ cũng được.
Khi nồi lẩu sôi, La Lam vừa động đũa vừa nói:
- Là Dương Tiểu Cận đưa các người tới hàng rào 88 à. Sao không tới Khánh thị tìm em trai ta?
- Tới Khánh thị làm gì?
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam:
- Khánh thị các người nháo tới gà bay chó sủa. Chúng ta tới đó nói không chừng còn bị liên lụy.
- Vậy vẫn tốt hơn ở với Dương thị, nhất là Tên Côn Đồ.
La Lam nói.
- Đa số người của Tên Côn Đồ đã rời khỏi Dương thị, ngươi biết việc này không?
La Lam nói.
- Biết.
Nhâm Tiểu Túc trả lời:
- Hiện giờ phái cầm quyền chủ chiến. Tên Côn Đồ đã sớm bị gạt ra từ lâu. Hơn nữa, việc Tên Côn Đồ thành lập thế lực riêng khiến gia chủ cực kỳ bực bội. Vì thế mỗi người mỗi ngã!
La Lam vui cười hớn hở:
- Phải nói Tên Côn Đồ cũng rất lợi hại. Dương thị không có cách nào trị các nàng. Điều này chỉ có quần thể siêu phàm giả mới làm được.
- Tên Côn Đồ muốn phá hủy cứ địa vũ khí hạt nhân của các ngươi. Ngươi lại còn khen các nàng lợi hại?
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Ha ha, không liên quan…
La Lam cười nói:
- Ta chỉ là ăn ngay nói thật. Không nên hạ thấp người khác để tự nâng cao bản thân. Hơn nữa các nàng cũng chẳng tìm được trụ sở của chúng ta. Ai cũng đừng nghĩ tìm được!
- Được rồi..
Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới biết, kỳ thật Tên Côn Đồ không được chào đón trong Dương thị:
- À, ngươi tính rời khỏi đây kiểu gì. Chỉ sợ họ sẽ không để ngươi rời đi đơn giản.
Bỗng nhiên La Lam chuyển chủ đề:
- Ha ha ha, để ta nói ngươi cách ăn dạ dày. Khi ăn dạ dày cần phải để ý tới nước lẩu…
Kết quả lúc này Nhâm Tiểu Túc nắm thật chặt cổ tay La Lam:
- Không cần dạy, ngươi dạy hết phân nửa thức ăn rồi. Để chúng ta tự ăn.
…
Phía bắc hàng rào 88 là khu nhà giàu, trong chẳng khác nào một trang viên cả.
Trong đây có một biệt thự rộng 3.210 mét vuông. Trong nhà tôi tớ bận rộn ra vào, trên vách tường trao hai thanh cương đao, chuôi đao khảm toàn là đá quý, vừa nhìn qua là biết giá trị xa xỉ.
Vũ khí lạnh được chế tác tinh xảo nay trở thành vật trang trí trong thời đại vũ khí nóng. Chỉ có khi tôi tớ chà lau mới có người đụng vào chúng.
Trên chuôi đao có huy chương, là Thanh Dương của Dương thị. Nghe nói đây là khi người sáng lập Dương thị sắp chết đói ở nơi hoang dã lại có một đầu dê đột nhiên đi tới trước mặt hắn và quỳ xuống, cam nguyện trở thành đồ ăn của hắn.
Nhâm Tiểu Túc mà nghe được chuyện xưa này chắc cười tới bể bụng mất…
Đám người hầu lần lượt đặt đồ ăn lên bàn. Trên bàn dài chỉ có Dương Tiểu Cận và một đôi vợ chồng trung niên.
Nam nhân trung niên xắn tay áo sơ mi trắng nói chuyện:
- Tiểu Cận, nghe nói ngươi dẫn một ít lưu dân về?
Dương Tiểu Cận im lặng một lúc:
- Đúng vậy chú ba.
- Kết giao với lưu dân không phải thói quen tốt.
Chú ba của Dương Tiểu Cận cầm đũa lên:
- Địa vị của bạn bè quyết định địa vị của ngươi. Ta để ngươi ra ngoài là vì yên tâm ngươi sẽ biết nhìn nhận thế giới chứ không phải làm việc theo cảm tính, càng không nên học tật xấu của cô cô ngươi.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
- Họ khác.
Hiện giờ người của Đoàn chủ tịch đã lớn tuổi, một nửa công việc trong tập đoàn đều giao lại cho Dương Ngọc An, chú ba Dương Tiểu Cận.
Người phụ nữ ngồi đối diện Dương Tiểu Cận nói:
- Chú ba cũng là muốn tốt cho ngươi. Xem như cha mẹ ngươi còn sống cũng sẽ nói với ngươi như thế. Lưu dân không nhận được giáo dục đàng hoàng, cũng chẳng biết lễ nghi, ngồi cùng một chỗ với họ chẳng có chủ đề chung. Vì thế không nên kết giao thân thiết với họ làm gì. Nếu ngươi muốn giúp họ thì cứ giúp đỡ một chút là được.
Thời điểm nữ nhân nói tới lưu dân, thần thái mang bộ dáng mang ơn, bố thí.
Trong mắt Dương Tiểu Cận, nàng cảm thấy mắt nhìn người của chú ba Dương Ngọc An và thím ba Mạnh Vinh rất tầm thường. Thế giới này sẽ thay đổi, thiếu niên sở hữu phẩm chất và sức mạnh kia đã sớm vượt qua đại đa số siêu phàm giả
Nhưng đây cũng không phải vấn đề chính.
Dương Tiểu Cận bỏ đũa xuống:
- Ta ăn no rồi.
- Vẫn còn chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.
Dương Ngọc An nói:
- Hiện giờ chiến sự tiền tuyến hẳn không còn vấn đề gì. Kế tiếp chúng ta phải đối mặt với Khánh thị, Khánh Chẩn là một kiêu hùng. Hắn có thể đoạt quyền thành công không phải chuyện tốt gì với Dương thị chúng ta. Tên Côn Đồ đã tìm được căn cứ thí nghiệm của Khánh thị chưa?
- Chưa…
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Ta cảm thấy khả năng cao họ không dùng loại vũ khí có cấp bậc đó.
- Nhưng vẫn phải đề phòng…
Dương Ngọc An nói tiếp.
Hiện tại Dương thị đã ủng hộ Tên Côn Đồ ở mức nhất định. Trên thực tế, lúc trước Dương Ngọc An đồng ý cho Dương Tiểu Cận ra ngoài là hy vọng Tên Côn Đồ có thể tìm được cứ địa của Khánh thị. Như thế họ mới phá hủy nhân tố bất ổn cuối cùng kia.
Lại nghe Dương Ngọc An nói tiếp:
- Tương lai chúng ta và Khánh thị sẽ có xung đột dằng dặc. Việc chúng ta cần làm còn nhiều. Chúng ta phải nhanh tay khiến Tông thị trở thành minh hữu của chúng ta trước Khánh thị. Một mặt là vì sau khi ổn định, dưới sự hợp lực của Tông thị và Dương thị có thể gây ra áp lực cho Khánh thị. Không chỉ có mình Khánh Chẩn mới biết kế tung hợp liên hoàng. Dương thị chúng ta cũng làm được.
Dương Tiểu Cận nhìn Dương Ngọc An:
- Chú ba, ngươi muốn nói gì?
- Mấy hôm nữa người của Tông thị sẽ tới. Ngươi tiếp đãi họ đi.
Dương Ngọc An nói.