Đệ Nhất Danh Sách

Chương 315: Năng Lượng Hạt Nhân

Chương 315: Năng Lượng Hạt Nhân
Chu Nghênh Tuyết nghe Nhâm Tiểu Túc gọi nàng là dì thì có chút chịu không nổi. Nàng mới chỉ có hai lăm tuổi, thanh xuân tươi đẹp, sao lại thành dì rồi?
Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc không cảm thấy Chu Nghênh Tuyết lớn tuổi thật, chỉ là hắn từng gặp Chu Nghênh Tuyết ven đường mà thôi.
Mật Điệp Tư theo dõi Nhâm Tiểu Túc tưởng là không bị phát hiện. Thậm chí họ còn cảm thấy Nhâm Tiểu Túc thật ngu, chẳng phát giác ra hành động của họ.
Nhưng thực tế, Nhâm Tiểu Túc chỉ là lười phản ứng. Hắn muốn dưỡng thương cho thật tốt trước đã….
Hơn nữa đối phương muốn đổi thành chiến binh nano theo dõi cũng được. Người bình thường không khơi dậy hứng thú của Nhâm Tiểu Túc.
Bất quá Chu Nghênh Tuyết nào phải người bình thường. Nàng cười nói:
- Tuổi của ta làm chị ngươi có vẻ hợp hơn. Ngươi quen thuộc Thư viện lắm nhỉ?
- Không quen.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu.
Chu Nghênh Tuyết dừng một chút. Mỗi ngày ngươi đều tới Thư viện, tới được nửa tháng rồi còn bảo không quen.
Chu Nghênh Tuyết tiếp tục cười nói:
- Ta muốn tìm một cuối sách tên là Khái niệm thời gian. Ngươi biết nó ở đâu không?
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn Chu Nghênh Tuyết. Hắn đã bày ra thái độ cự tuyệt người khác tới gần. Vậy mà đối phương vẫn ráng mà nói chuyện.
Kết quả đúng lúc này, âm thanh cung điện vang lên:
“Nhiệm vụ: Chỉ người khác biết nơi để sách.”
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, nhiệm vụ này sớm không ra muộn không ra lại đúng lúc này thông báo. Hơn nữa nhiệm vụ cũng nói rõ phải chỉ đúng vị trí. Hắn không thể chỉ loạn, có điều Nhâm Tiểu Túc thật sự không biết cuốn sách đó để đâu cả.
Nhiệm vụ không thể không làm.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết một cái, thăm dò:
- Cuốn Khái niệm thời gian chắc chắn nằm trong Thư viện. Sao ngươi không tự mình đi lấy đi?
Chu Nghênh Tuyết sửng sốt một chút. Sao ngươi không nói cuốn sách nằm trong hàng rào 88 luôn cho rồi? Đương nhiên ta biết cuốn sách này nằm trong Thư viện rồi!
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không quan tâm nhiều. Dù sao theo hắn nghĩ, cung định yêu cầu vị trí chính xác, hắn bảo cuốn sách nằm trong Thư viện cũng đâu sai, đúng không?
Cung điện thông báo:
“Nhiệm vụ hoàn thành, thường Đồ Phổ học tập kỹ năng sơ cấp.”
Nhâm Tiểu Túc thiếu chút nữa tự thưởng cho mình một cái đùi gà vì sự tài trí của bản thân. Kỹ năng chui vào chỗ trống của nhiệm vụ e rằng chẳng ai hơn được hắn!
An Ngự Tiền thấy bầu không khí xấu hổ liền nhanh chóng cứu cánh bằng cách lấy cuốn Khái niệm thời gian đưa cho Chu Nghênh Tuyết. Chu Nghênh Tuyết tức muốn chết nhưng không cách nào phát tác được.
Bấy giờ, lại có một đống người đi vào Thư viện, đó là đám Vương Vũ Trí.
Đám Vương Vũ Trí đi tới ngồi cùng bàn với Nhâm Tiểu Túc. Khi họ thấy Chu Nghênh Tuyết thì có chút sửng sốt. Trước giờ cái bàn này chỉ có mình họ, họ luôn tự học ở đây.
Bây giờ có Chu Nghênh Tuyết, giữa đám bọn họ xuất hiện người lạ, cảm giác rất mất tự nhiên, nói chuyện đều phải chú ý.
Không thể không nói, lúc họ nói chuyện thường dính tới một ít bí mật. Chung quy họ đều quen biết nhau, vô tình hay hữu ý đều sẽ nhắc tới.
Mà Chu Nghênh Tuyết biết những người này muốn ngồi cùng một chỗ với Nhâm Tiểu Túc nhưng nàng vẫn thủy chung giả bộ chăm chú đọc sách, cứng rắn không muốn rời khỏi.
Có người tính nói với Chu Nghênh Tuyết, hỏi nàng có thể đổi chỗ không nhưng bị Vương Vũ Trí ngăn cản:
- Thư viện là nơi công cộng, chúng ta không có lý do gì quấy rầy người khác đọc sách cả.
Nhâm Tiểu Túc thu thập sách trên bàn:
- Chúng ta đổi sang bàn lớn hơn.
Trong tiệm có rất nhiều bàn, bàn lớn không chỉ có một. Vì thế cả bọn lại chuyển sang một cái bàn khác, để lại một mình Chu Nghênh Tuyết trơ trọi ngồi lại.
Hơn nữa, Chu Nghênh Tuyết đang ngụy trang thành một người đọc sách để không khiến Nhâm Tiểu Túc hoài nghi, vì thế nàng cứ thế ngồi lì cả một buổi trưa ở đó, chẳng biết có vào được chữ nào chăng…
Chu Nghênh Tuyết có phần bực mình, người theo đuổi nàng nhiều không kể xiết. Vậy mà trước mặt tiểu tử này nàng chẳng có tí sức hấp dẫn nào?! Chẳng lẽ tiểu tử này có tật xấu gì sao?!
Sau hôm nay, Chu Nghênh Tuyết không lắc lư mãi trước mặt Nhâm Tiểu Túc nữa. Nàng cũng không theo dõi Nhâm Tiểu Túc thường xuyên, thậm chí vài ngày mới tới nhìn Nhâm Tiểu Túc một lần.
Ngược lại tốc độ giảng bài của An Ngự Tiền tăng nhanh lên rất nhiều. An Ngự Tiền không khỏi cảm thán. Từ trước tới nay ông không ngờ dạy học lại nhẹ nhõm như thế. Trước kia khi ông còn dạy học, luôn cảm thấy đám học sinh đó là một đám đần.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc bỗng nhận ra, khả năng cao An Ngự Tiền từng làm qua những việc nghiên cứu. Có điều về sau không biết vì sao lại trở thành người trông coi Thư viện. Nếu có thời gian rảnh hắn sẽ đi hỏi Dương Tiểu Cận, nói không chừng Dương Tiểu Cận sẽ biết.
Trong quá trình học tập, khi nghỉ giữa giờ đám Vương Vũ Trí sẽ bắt đầu vẽ hình thái thiết giáp mà họ tưởng tượng ra được. Hiện tại thời gian điều khiển người máy nano của nọ chỉ còn 0.2 giây mà thôi. Ngẫu nhiên họ cũng nghĩ về thiết giáp sau này mà bản thân tạo ra được, suy nghĩ tới liền thấy kích động.
Trong lúc vô tình, An Ngự Tiền thấy đám học sinh thiết kế cánh tay và lòng bàn tay thì phì cười:
- Thì ra các người thiết kế thứ này. Để ta nói các người biết, căn bản không làm được!
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn An Ngự Tiền:
- Vì sao?
- Không biết bao nhiêu người từng thiết kế thứ gọi là Cơ giáp này, huyễn tưởng thứ này sẽ trở thành lợi khí tác chiến có tác dụng lớn cho các binh sĩ trên chiến trường. Thế nhưng có rất nhiều nan đề chưa được giải…
An Ngự Tiếp giải thích.
Nhâm Tiểu Túc hăng hái hỏi:
- Có những chỗ khó nào?
- Đầu tiên về vấn đề động lực…
An Ngự Tiền cười lạnh:
- Trên đời này làm gì có năng lượng nào lợi hại như thế. Loại năng lượng phù hợp với cơ giáp trên đời chỉ có một, chính là năng lượng phản ứng hạt nhân!
Nhâm Tiểu Túc không khỏi sửng sốt. Dương Tiểu Cận là người của tổ chức chán ghét năng lượng hạt nhân nhất. Kết quả hắn lại muốn có được loại thiết giáp đó. Vậy chẳng phải khi đó hắn sẽ trở thành mục tiêu của Tên Côn Đồ hay sao…
- Không còn nguồn năng lượng khác à?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
An Ngự Tiền nói như đinh chém sắt:
- Không có! Ít nhất theo những kỹ thuật ta đã biết thì không! Nguyên vật liệu thô có thể cho ra phản ứng tổng hợp là deuterium và triti. Nếu kỹ thuật đủ tiên tiến thì chỉ cần deuterium là đủ. Hiện tại deuterium có rất nhiều trong nước. Ví dụ như phương ánh Tokamak, việc giảm âm lượng của máy móc khi con người sử dụng nó căn bản đã là một vấn đề khó giải. Bán kính thiết bị càng lớn, hiệu suất sử dụng năng lượng càng cao!
- Muốn thu nhỏ lại cũng không phải không được, thế nhưng rất khó.
An Ngự Tiền mỉm cười nhìn đám Nhâm Tiểu Túc;
- Chỉ bằng mấy người các ngươi mà muốn thực hiện việc này thì khác nào nằm mơ.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, nguồn năng lượng cho người máy nano luôn là thứ khiến hắn suy nghĩ. Chung quy dựa vào năng lượng sinh học của cơ thể để nạp điện cho người máy nano với 2 giờ lại chỉ dùng được trong 2 phút. Căn bản không thể chèo chống được với cường độ chiến đấu cao.
- Không có cách khắc phục khác à?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Vấn đề ở chỗ làm thế nào để chỉ huy thiết giáp toàn thân? Đây mới là chỗ khó nhằn nhất…
An Ngự Tiền nói.
Nhâm Tiểu Túc ngắt lời:
- Việc này rất dễ mà…
An Ngự Tiền:
- ???
Ngươi khoe khoang kiểu gì đấy hả?!
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không tính nhiều lời. Hiện tại dù là Dương thị hay Lý thị cũng không dám sử dụng người máy nano làm thiết giáp. Căn bản là vì cách sử dụng này quá xa xỉ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất