Đệ Nhất Danh Sách

Chương 320: Khoảng Cách

Chương 320: Khoảng Cách
Đợi Nhâm Tiểu Túc đi ngủ, bỗng nhiên Tiểu Ngọc Tỷ kéo Nhan Lục Nguyên lại hỏi:
- Vì sao ngươi không nói chuyện trong trường cho anh ngươi?
- Tiểu Ngọc Tỷ, nhỏ giọng thôi…
Nhan Lục Nguyên nói, hắn lôi Tiểu Ngọc Tỷ ra ngoài:
- Không nói được.
- Có gì mà không nói được, để anh ngươi đi giáo huấn lũ ranh con kia một trận. Mắc mớ gì đặt biệt danh cho người và Đại Long, lại còn lục đồ của các ngươi nữa.
Tiểu Ngọc Tỷ tức giận nói.
Nhan Lục Nguyên nhỏ giọng đáp:
- Muốn giáo huấn thì ta tự giáo huấn cũng được. Thế nhưng ca ta vì Tiểu Cận tỷ tỷ đã vất vả lắm rồi, sao ta có thể tạo thêm phiền phức cho hắn.
Khi Nhan Lục Nguyên đi học, vì thói quen sinh hoạt hắn khác mọi người nên rất nhanh bạn học đã nhận ra hắn là lưu dân.
Dương Tiểu Cận an bài cho Nhan Lục Nguyên vào trường học tốt nhất hàng rào 88. Học sinh nơi này vốn không phải người bình thường, đều là con cháu thế gia nên tin tức rất linh thông. Họ đã sớm biết trong trường có lưu dân nhập học.
Vừa mới bắt đầu, đám học sinh kia trực tiếp gọi Nhan Lục Nguyên là lưu dân. Về sau truyền ra những lớp khác, có người còn kêu Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long là lưu mang, họ bảo dù sao cũng chỉ khác có một chữ mà thôi.
Lão sư cũng sắp xếp chỗ ngồi cho Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long ở cuối lớp, xung quanh họ không ai ngồi.
Có điều từ đầu tới cuối Nhan Lục Nguyên cũng không chống trả.
Vì với Nhan Lục Nguyên mà nói, Nhâm Tiểu Túc đã làm quá nhiều thứ vì hắn. Hắn trả giả một tí cho Nhâm Tiểu Túc cũng không tính là gì.
Sáng sớm, Nhâm Tiểu Túc liền dẫn Nhan Lục Nguyên đi mua quần áo. Người ta mời họ đi ăn tiệc, lại còn cẩn thận nhắc nhở nên ăn mặc trang trọng một chút nữa. Nhâm Tiểu Túc cũng không phải người sĩ diện hảo.
Vì thế Vương Phú Quý đứa tiền mới đổi cho Nhâm Tiểu Túc. Tuy Vương Phú Quý không biết Nhâm Tiểu Túc lấy vàng ở đâu ra nhưng lão Vương hiểu rõ, Nhâm Tiểu Túc còn nhiều vàng lắm, nhiều tới mức lão không tưởng tượng nổi.
Tiểu Ngọc Tỷ dặn đi dặn lại, kêu Nhan Lục Nguyên không cần tiếc tiền, phải ăn mặc cho thật để.
Nhưng khi tới tiệm quần áo nổi tiếng nhất trong hàng rào thì Nhâm Tiểu Túc mới phát hiện trong tiệm không có lễ phục trong truyền thuyết.
- Ông chủ…
Nhâm Tiểu Túc kêu chủ tiệm:
- Có trang phục đi tiệc không? Để hai ta xem thử.
Một ông lão đi ra, trên cổ ông treo một sợi thước dây, trên tay vắt hai bộ đồ:
- Ngài muốn xem lễ phục?
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ta muốn xem có bộ nào hợp với hai chúng ta không?
Ông lão tỉ mỉ đánh giá Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên rồi nói:
- Không được, không thể bán cho các người.
- Khoan đã…
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:
- Có tiền vì sao không bán?
- Không phải vì tiền…
Ông chủ kiên nhẫn giải thích:
- Quy định của hàng rào về lễ phục là, phải có thân phục công chức mới được mua. Hơn nữa lễ phục của chúng ta là đặt may. Không biết đêm nay hai vị phải dự lễ gì, thời gian may lễ phục là 20 ngày. Dù hiện tại ngài đặt cũng không kịp lấy.
Ông chủ nói chuyện rất khách khí, âm thanh không có ngữ khí cao cao tại thượng. Những điều ông nói khiến Nhâm Tiểu Túc thật sự bất đắc dĩ.
Nguyên bản hắn tưởng Dương thị mời hắn và Nhan Lục Nguyên là để biểu thị tài lực, ý nói hắn là lưu dân nên không có tiền mua lễ phục.
Có điều tới bây giờ Nhâm Tiểu Túc mới ý thức được, Dương thị là muốn thể hiện sự vượt trội về địa vị.
Nhâm Tiểu Túc dẫn Nhan Lục Nguyên rời khỏi cửa hàng. Hắn lên tàu điện đi tới trang viên Dương thị xem ở đó như thế nào.
Kết quả hắn đứng hồi lâu cũng không tìm được chuyến xe nào đi tới trang viên Dương thị cả.
Nhâm Tiểu Túc hỏi người đi đường:
- Xin chào, cho hỏi làm cách nào để tới được trang viên Thanh Dương?
Người đi đường kinh ngạc:
- Trang viên Thanh Dương? Các người tới đó làm gì?
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Đêm nay chúng ta được Dương thị mời tới dự tiệc tối.
- Ha ha…
Người đi đường cười dài:
- Ngươi đang chọc cười ta hả. Muốn tham gia tiệc tối ở đó phải tự lái xe đi, ai ngồi xe điện bao giờ. Người ta đâu phải người lao động mỗi ngày phải chen chúc trên xe điện như chúng ta!
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đã hiểu, thì ra không có xe điện nào đi được tới đó cả. Muốn tới phải ngồi tài điện tới trạm gần nhất rồi đi bộ thêm 10 km nữa.
Lễ phục và xe đi đã nói rõ khoảng cách giữa tập đoàn và lưu dân.
Quy tắc trong hàng rào và khoảng cách giai cấp giữa con người cứ như một vực thẳm, dù có tiền cũng không lấp đầy được.
Trong mắt tập đoàn, tiền tài chẳng khác nào cát trong sa mạc, quyền lực mới là thành lũy bảo vệ tiền tài.
- Ca…
Nhan Lục Nguyên sa sút nói:
- Họ cố ý.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
E rằng đối phương đã sớm biết họ sẽ không mau được lễ phục. Tập đoàn dùng đầu óc chơi hắn, họ quang minh chính đại cầm dao cấm vào người người.
Nhan Lục Nguyên tưởng là có Dương Tiểu Cận thì hàng rào sẽ dần tiếp nhận họ. Vì thế Nhan Lục Nguyên mới tình nguyện để bản thân chịu uất ức, nghĩ rằng qua một thời gian ngắn là tốt rồi.
Có điều Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện, chỉ sợ không dễ như vậy.
Nhan Lục Nguyên thấp giọng hỏi:
- Hay là chúng ta không đi nữa?
Nhâm Tiểu Túc cười đáp:
- Đi, vì sao không đi. Trước khi rời khỏi hàng rào, ta phải tới xem thử thịnh yến của tập đoàn thế nào.
Giữa trưa họ mới về tới nhà. Kết quả vừa về lại thấy La Lam đang ngồi trong sân ăn uống thả cửa.
La Lam thấy hai anh em thì vui vẻ hỏi:
- Không phải tối nay các người ra ngoài ăn tối à. Sao về nhanh vậy?
Nhâm Tiểu Túc không khỏi buồn cười. Rõ ràng là tiệc tối trang trọng, qua miệng La Lam thế nào lại trở nên rẻ tiền như thế rồi.
Nhâm Tiểu Túc không chút xấu hổ nói:
- Sáng nay chúng ta đi mua lễ phục. Kết quả tới tiệm mới biết muốn mua lễ phục phải có giấy chứng nhận công chức trong hàng rào mới được. Hơn nữa tàu điện không có trạm tới nơi đó.
La Lam nghe vậy liền nhíu mày:
- Họ không mời các người từ trước hoặc phái xe tới đón các người à?
- Không có..
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu.
- Đám vương bát đản này đang cố tình chơi ngươi đó…
La Lam đập bàn đứng lên:
- Thật không thể tưởng tượng nổi mà. Lát nữa ta đi với các người, ta mặc đồ tùy tiện, ngồi tàu điện đi đường! Để ta xem tên khốn nào dám nói sau lưng ta! Ta cũng nhận được thiệp mời, có điều ta vốn không định đi
Nói xong, La Lam móc một tấm thiệp mời từ trong lòng ngực ra. Tấm thiệp giống y đúc của Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc cười nhìn La Lam:
- Không phải ngươi sĩ diện lắm hả?
- Cũng đâu thể ăn chùa uống chùa nhà các người, đúng không?
La Lam lau miệng:
- Hơn nữa chúng ta là bạn bè, bạn bè a!
- Ngươi không sợ đi với chúng ta sẽ bị khinh thường à?
Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở.
- Hắc hắc…
La Lam cười to:
- Hiện tại dù ta là con tin nhưng cũng là con tin có giá trị cao nhất ở tây nam. Họ đều biết Khánh Chẩn là ai, Dương thị giữ ta là con tin có thể hiểu. Có điều một đám nhân vật nhỏ kia không thể làm khó ta, muốn làm khó cũng phải xem họ có năng lực đó không. Dù ta giết người trong hàng rào họ cũng chẳng dám làm gì ta. Hiện tại người làm chủ Khánh thị là Khánh Chẩn, Khánh Chẩn có thù tất báo! Hắn còn là em trai ta!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất