Chương 321: Khách Nhân Tới Từ Hàng Rào 178
Buổi chiều, ba người Nhâm Tiểu Túc, Nhan Lục Nguyên và La Lam cùng ra khỏi cửa. Nguyên bản Nhan Lục Nguyên còn chút lo lắng, bây giờ có La Lam đi cùng hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Không thể không nói, có những lúc La mập cũng rất trượng nghĩa.
Ba người ăn cơm chiều xong thì lên đường. Họ ngồi tàu điện tới một con đường tên là Phục Hưng, sau đó lại tiếp tục bắt tàu điện đi về hướng bắc.
Cả ba chỉ mặc quần áo bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Khi họ tới trạm tàu điện cuối cùng thì phải đi bộ.
Bỗng nhiên La Lam nói:
- Qua một thời gian ngắn nữa, ngươi tới Khánh thị của ta đi Nhâm Tiểu Túc?
- Hả?
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam:
- Vì sao?
- Ta biết ngươi không phải người thường. Người thường sẽ không còn sống qua ba hàng rào bị sập. Đương nhiên không phải ta muốn lợi dụng ngươi làm gì, có điều ngươi tới Khánh thị có thể sống tự do hơn…
La Lam tùy tiện nói:
- Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý giúp chúng ta. Ta có thể bảo Khánh Chẩn trả tiền cho ngươi.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Không cần, ta không quen sống trong hàng rào.
Nói tới đây, hai mắt Nhan Lục Nguyên sáng lên. Thằng bé phát hiện chỉ Nhâm Tiểu Túc đã quyết định sẽ rời khỏi đây, chỉ là không biết khi nào sẽ đi mà thôi.
Sống ở đâu không phải đề lớn với Nhan Lục Nguyên. Chỉ cần đi theo Nhâm Tiểu Túc chiếm núi xưng vương là được.
Đương nhiên, bây giờ Nhâm Tiểu Túc vẫn cần nghỉ dưỡng. Đồng thời còn phải tìm cơ hội thích hợp nữa, chỉ sợ hiện tại Dương thị sẽ không dễ dàng để họ rời đi.
Bấy giờ, La Lam nói:
- Nếu ngươi không thích ở trong hàng rào, ta có thể sắp xếp cho ngươi ở thị trấn. Trước kia các ngươi cũng ở đó mà, việc này không có gì khó khăn cả.
Những lời này đã đả động tới Nhâm Tiểu Túc. Người là động vật sống bầy đàn. Nếu có La Lam và Khánh Chẩn làm bạn, dường như có rất nhiều vấn đề được giải quyết dễ dàng.
Nhâm Tiểu Túc cũng không trả lời vấn đề này. Hắn cười nói:
- Rảnh rỗi thì ngươi tự nghĩ cách làm sao rời khỏi đây đi. Ta cảm thấy khả năng cao Dương thị sẽ không thả ngươi đây.
- Không liên quan…
La Lam hồn nhiên nói:
- Khánh Chẩn nhất định đã an bài người cứu ta. Ta chỉ cần an tâm chờ thôi. Tới lúc đó, nếu các ngươi muốn rời đi thì đi cùng với chúng ta đi!
Lần này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy La Lam đã để lộ tin tức mấu chốt. Đó là Khánh Chẩn nhất định sẽ cứu La Lam, hơn nữa còn có thể dẫn theo hắn và đám Tiểu Ngọc Tỷ đi.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm nhận sự thân thiết giữa La Lam và Khánh Chẩn cũng như hắn và Nhan Lục Nguyên vậy. Hai bên không cần liên lạc nhưng vẫn tin chắc đối phương sẽ vì mình làm nhiều chuyện.
Đây là một loại ăn ý khăng khít và sự tin tưởng có thể phó thác bản thân cho người nhà. Cũng như khi còn ở hàng rào 108, dù sau lưng là vật thí nghiệm, Nhan Lục Nguyên có chết cũng phải chết cùng Nhâm Tiểu Túc.
Vừa nghĩ như thế, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy La Lam có vẻ thân thiết hơn không ít.
Lcus này, bỗng nhiên có một chiếc xe đi ngang qua họ. Ở cuối đường là trang viên Thanh Dương của Dương thị. Xem ra đây là khách tới dự tiệc vào tối nay.
La Lam phát hiện ra ánh mắt của Nhâm Tiểu Túc, hắn cười giải thích:
- Ngươi đừng nhìn họ đi xe đẹp, dự tiệc tối sang trọng mà lần. Người tham gia yếu hội được gọi là danh lưu xã hội, ví dụ như cục trưởng cục hậu cần, cục trưởng cục thương vụ chẳng hạn. Ngày thường đều là dạng óc chó hình người. Nếu thật sự đụng chuyện thì e rằng sống còn chẳng tốt bằng mấy con chó.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt. Trên đường chạy nạn, hình như Nhan Lục Nguyên từng giết cục trưởng cục hậu cần của Lý thị? Vừa nghĩ thế, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy nhìn đám người này không vừa mắt tí nào.
Thời đại siêu phàm giả quật khởi, sức mạnh của họ sẽ ảnh hưởng tới trật tự xã hội đương thời. Nhâm Tiểu Túc cũng nhận ra, khi nhìn những người này, trong lòng hắn sẽ có cảm giác như người trên cao nhìn người dưới.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu, đây là tâm tình do sức mạnh tăng cao mà thành. Hắn cần phải thanh tỉnh lại, chúng quy chưa tới thời điểm bành trướng.
Mà trước đây La Lam là người quản lý của hàng rào 113, tất nhiên cũng chướng mắt những tên dựa vào thế lực của hàng rào. Chỉ cần La mập mạp an toàn quay lại Khánh thị, có thể đoán được hắn là người có quyền hành số một số hai ở phía tây nam này.
Đương nhiên, có về được hay không lại là chuyện khác…
Một chiếc xe sang trọng khác đi ngang qua họ, không ai dừng xe lại để cười nhạo họ cả. Tất cả mọi người đều bận rộn tới tiệc tối.
Hình ảnh hai bên tương phản vô cùng, nhóm nhân vật nổi tiếng ăn mặt ngăn nắp ngồi trên xe sang trọng, còn đám Nhâm Tiểu Túc mặc thường phục đi bộ.
Dương thị mời hai anh em Nhâm Tiểu Túc tới như muốn dùng cách âm thành nói cho họ biết, lưu dân sẽ không bao giờ có cơ hội dung nhập vào tầng lớp thượng lưu được cả.
Khi họ đi tới cửa lớn, bảo an lập tức kiểm tra thiệp mời. La Lam đưa thiệp mời ra, Nhâm Tiểu Túc nhận ra đối phương kinh ngạc rồi khách khí mở cửa cho hắn vào.
La Lam đứng một bên cười nói:
- Chó giữ nhà của đám hào phú rất thông minh. Chỉ cần đưa thiệp mời ra, không cần biết ngươi mặc gì chúng cũng chẳng dám đặc tội với ngươi. Bởi vì thiệp mời của ngươi là do chủ nhân của chúng phát.
Trên bãi cỏ trang viên đã có rất nhiều người. Bọn họ ăn uống linh đình, trong tay mỗi người là một ly thủy tinh đế cao rót đồ uống.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Nhâm Tiểu Túc tuyệt không tin cuộc sống ở đây so với lưu dân bên ngoài khác nhau một trời một vực.
La Lam kéo một người hầu lại, lấy ba ly rượu, đưa cho Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên mỗi người một ly.
Kết quả Nhan Lục Nguyên vừa cần ly rượu, Nhâm Tiểu Túc lập tức giật lại:
- Con nít mà uống rượu cái gì.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc lập tức bỏ ly rượu vào mâm.
Bấy giờ hắn lại nghe bên cạnh có người nói chuyện:
- Nghe nói hôm nay có người quan trọng của Tông thị tới.
- Ngươi biết là ai không?
Có người hỏi.
- Nghe nói là một người trẻ tuổi tài cao nắm giữ chức vụ quan trọng trong Tông thị, quản lý cảnh vệ của hàng rào 141. Hàng rào 141 là hang ổ của Tông thị mà.
Có người nói.
La Lam ở bên cạnh nhỏ giọng hứ một tiếng:
- Đám vệ binh kia đều là mấy tên ngu ngốc của tập đoàn. Đám người không có tiền đồ tụ tập chung một chỗ.
Lại nghe người khác nói:
- Bất quá ta nghe nói nhân vật chính hôm nay không phải người của Tông thị nha.
- Hả? Không phải người Tông thị?
- Ừ, hình như là người của hàng rào 178. Nghe nói là tâm phúc bên cạnh Trương Cảnh Lâm, tới thương lượng chuyện phối hợp phòng ngự với Dương thị và Tông thị.
Người vừa rồi giải thích.
- Ta nghe nói không phải là phối hợp phòng ngự. Hình như muốn cùng hợp tác giải quyết nạn trộm cướp ở khu vực mậu dịch giữa ba bên.