Đệ Nhất Danh Sách

Chương 322: Buồn Cười

Chương 322: Buồn Cười
Nghe tiếng thảo luận bên cạnh, Nhâm Tiểu Túc không nghĩ tiệc hôm nay còn quan trọng như vậy. Là sự kiện phá vỡ tảng băng giữa ba thế lực Dương thị, Tông thị và hàng rào 178.
La Lam bên cạnh thấp giọng mắng:
- CMN, đám lão già Dương thị đám liên hợp với Tông thị và hàng rào 178 tạo áp lực cho Khánh thị chúng ta.
La Lam nghĩ chút là biết Dương thị muốn làm gì. Bây giờ chiến trường phía Lý thị không cần lo lắng, mắt thấy kết cục sắp định, không đợi chiến tranh kết thúc, Dương thị đã bắt đầu đánh chủ ý lên Khánh thị.
Những người không có tầm nhìn xa thường hay lo lắng. Dương Ngọc An nghĩ hơi xa, lúc này Lý thị còn chưa xuống đài, hắn đã muốn liên hợp với Tông thị và hàng rào 178 tạo áp lực cho Khánh thị.
Dương thị ở phương bắc có thể hợp tác với Tông thị và hàng rào 178. Mà Khánh thị bị ép vào một góc chỉ có thể chơi một mình.
Trên thực tế, phía đông của Khánh thị tiếp liền Trung Nguyên, núi rừng thiên nhiên tạo thành lá chắn che chở cho Khánh thị, thế nhưng cũng là cách trở khiến Khánh thị khó lòng liên hợp với những thế lực khác.
Nếu Dương thị thành công, e rằng Khánh thị sẽ trở thành “cô nhi” trên bàn cờ này. Tất cả các thế lực ở phía bắc đều sẽ nhằm vào Khánh Chẩn, như thế Khánh thị có khác nào Lý thị thứ hai!
Lúc đánh Lý thị, Khánh Chẩn từng phái La Lam tới liên hợp với Dương thị. Kết quả vừa quay đầu, Dương thị lại dùng chiêu này ngược lại với Khánh Chẩn.
Bất quá thứ khiến La Lam để ý hơn là:
- Mấy lão già này lại dám mời ta tới đây. Xem ra thật sự không tính thả ta về…
Nhâm Tiểu Túc quay lại nhìn La Lam:
- Vậy ngươi tính xử lý thế nào?
- Không sao đâu, Khánh Chẩn sẽ có cách…
La Lam uống hết ly rượu cầm trong tay:
- Dù sao ta cũng là con tin, đám dế nhũi này không làm nên trò chống gì cả. Thế lực cần phải chú ý là hàng rào 178. Ta đã sớm bảo Khánh Chẩn lén giết Trương Cảnh Lâm đi, kết quả hắn không nghe! Bây giờ thì xong rồi đó!
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ lại nói:
- Có lẽ Khánh Chẩn có kế hoạch rồi?
La Lam sửng sốt:
- Khả năng cao lắm, chung quy em trai ta thông minh hơn ta nhiều…
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã phát hiện ra thói quen của La Lam. Đó là dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ khen em trai Khánh Chẩn của hắn theo bản năng…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc bỗng nghĩ tới, hắn cho Hứa Hiển Sở thư giới thiệu, không biết Hứa Hiển Sở có tới hàng rào 178 không, cũng không biết Hứa Hiển Sở qua đó rồi làm gì? Từ đó tới nay hắn chưa từng nghe thấy bất kỳ tin tức nào về Hứa Hiển Sở cả.
Tuy Nhâm Tiểu Túc luôn úp sọt Hứa Hiển Sở, có điều đó là do tình thế ép buộc thôi. Trong lòng Nhâm Tiểu Túc thật sự rất thích Hứa Hiển Sở, vì thằng này đối xử với bạn bè rất chân thành.
Lúc trước, khi Hứa Hiển Sở chạy nạn tới hàng rào gặp được hắn, còn thừa nửa cái bánh ngô cũng muốn cho Nhâm Tiểu Túc luôn.
Cho nên, trong lòng Nhâm Tiểu Túc thật tâm hi vọng Hứa Hiển Sở tới hàng rào 178 sẽ có tiền đồ tốt.
Bỗng nhiên La Lam nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Không phải quan hệ của ngươi và Trương Cảnh Lâm tốt lắm hả. Ngươi nói với hắn, để hàng rào 178 liên hợp với Khánh thị chúng ta, diệt trừ Dương thị và Tông thị đi….
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày:
- Quan hệ của ta và hắn chưa tới mức đó. Ngươi đừng có nghĩ nhiều.
- Ha ha, ta chỉ nói vậy thôi…
La Lam cười đáp:
Đám danh lưu bên cạnh uống rượu cũng người quen, cũng giới thiệu bạn bè của mình cho người khác. Vòng quan hệ nhỏ hẹp cứ thế mà thành. Mọi người ở đâu cùng nhau kết giao, có thể sau này sẽ trở thành bạn bè lợi ích, tạo thành một mạng lưới lớn.
Bấy giờ, có người chú ý tới đám Nhâm Tiểu Túc, thấp giọng cười nói:
- Ngươi nhìn ba tên mặc trang phục tùy tiện kia đi. Trên đường tới đây ta thấy họ đi bộ đó, cũng chẳng biết vào được đây bằng cách nào.
- Ha ha, ta cũng thấy, có thể vào đây nhất định có thiệp mời, chỉ là không biết ai mời họ tới thôi.
Tuy tiếng nói của đám người này rất nhỏ, đám Nhâm Tiểu Túc không nghe được. Thế nhưng giác quan Nhâm Tiểu Túc nhạy bén, khi thấy ánh mắt đám người nọ nhìn mình, hắn liền biết họ đang thảo luận về hắn.
Về phần thảo luận thế nào thì dùng đầu ngón tay cũng nghĩ ra được.
Dần dà, xung quanh ngày càng nhiều người chú ý tới đám Nhâm Tiểu Túc. Mọi người thì thầm to nhỏ như tìm được chủ đề chung để trò chuyện.
Có điều bọn họ nói nhỏ là vì sợ đám Nhâm Tiểu Túc xấu hổ. Đây chính là cái gọi là “phong độ” và “tu dưỡng” trong mắt họ.
Nhan Lục Nguyên ở trong thịnh yến hoa lệ, đứng dưới ánh đèn mỹ lệ chiếu rọi bốn phía. Thế nhưng nếu được, hắn thà đứng từ xa quan sát hết thảy chứ không thân trong “biển lửa”, nghe thế tục bàn luận to nhỏ.
Những người bên cạnh hắn đều đeo mặt nạ giả nhân giả nghĩa, sau đó trộm cười xoi mói họ.
Nhan Lục Nguyên từng mơ ước được vào hàng rào với Nhâm Tiểu Túc, bây giờ nghĩ lại, giấc mộng đó mới buồn cười làm sao.
Kỳ thật hàng rào chả có gì đặc biệt cả.
Hoặc nói, đây không phải nơi hắn thích.
La Lam nhìn xung quanh, khi thấy ánh mắt cô đơn của Nhan Lục Nguyên, mập mạp liền lớn tiếng nói:
- Ánh mắt các người nhìn đi đâu vậy? Ai quy định tham gia tiệc tối phải mặc lễ phục. Lão tử có mặc đồ thế này đấy, có được không?
Một nam sĩ trung niên cau mày nói:
- Mong ngươi văn minh một chút. Đây là xã hội thượng lưu, không phải chỗ cho người giương oai.
La Lam tức tới phì cười. Hắn tát đối phương một cái, hung hãn nói:
- Ai cho ngươi phép ngươi nói chuyện với lão tử như thế? Vừa rồi lão tử thấy ngươi là người cười hăng hái nhất!
Mọi người bên cạnh không ngờ La Lam dám đánh người. Họ thật sự không ngờ trong đêm tiệc tối nay sẽ có người động thủ như thế!
Nam nhân trung niên bụm mặt kinh ngạc nói:
- Ngươi có biết ta là ai không?
La Lam cười:
- Muốn khoe khoang thân phận? Ta đánh ngươi sao không đánh trả lại mà chít chít như thế hả đồ đàn bà!
Nam nhân trung niên cả giận nói:
- Ta là cục trưởng đội trật tự của hàng rào 88!
La Lam híp mắt:
- Vậy ngươi biết lão tử là ai không?
Nói xong, La Lam nhìn xung quanh như hổ rình mồi.
Người đời đều biết tĩnh hổ Khánh Chẩn của Khánh thị, lại không biết vì để Khánh Chẩn càng thêm sáng chói mà La Lam đã thu liễm bản thân lại.
Hắn mệnh hắn nát nên những thứ tốt nhất trên đời đều dâng hết cho Khánh Chẩn.
Nhưng mãnh hổ vẫn là mãnh hổ. Đó là điều không bao giờ thay đổi được, đến cuối cùng cũng chẳng thể che giấu.
La Lam cười lạnh:
- Nghe cho kĩ, lão tử tên La Lam. Để ta xem thử có tên nào dám đụng tới ta?
Cả đám người đột nhiên sôi trài, người trong hàng rào 88 không biết La Lam tới. Tuy Dương thị giam lỏng hắn ở đây, Khánh Chẩn lại nắm toàn bộ Khánh thị, nếu La Lam còn sống thì dễ nói rồi, còn La Lam chết thì ai dám nhận nổi lửa giận của Khánh Chẩn?
Đúng lúc này, trong chớp mắt đám người bỗng nhiên im lặng, cứ như hơn vạn con ruồi bỗng nhiên ngừng bay.
Ánh mặt họ hướng về phía cuối bãi cỏ, ở đó có một thiếu nữ đang mặc thường phục.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất