Đệ Nhất Danh Sách

Chương 323: Cỏ Dại

Chương 323: Cỏ Dại
Trước mặt bao người, Dương Tiểu Cận đội nón lưỡi trai đi tới chỗ Nhâm Tiểu Túc. Danh lưu trong hàng rào 88 đều biết cô gái này là ai.
Mà thiếu niên mặc đồ thể thao trong bãi cỏ cũng đứng ngẩn người. Dường như hắn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo cách này. Ban đầu hắn còn tưởng đối phương sẽ mặc lễ phục long trọng, trang sức lóng lánh mà xuất hiện.
Một khắc này, chỉ sợ là quần tinh thất sắc. Hắn tới đây tối nay cũng vì thời khắc ấy.
Có điều vượt qua khỏi tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận không mặc lễ phục gì cả, ngược lại còn mặc quần áo thể thao màu đỏ rất hòa hợp với đồ thể thao màu xanh của hắn.
Hẳn thiếu niên nào cũng có mộng tưởng một đoạn cảnh đẹp ý thơ, anh hùng cứu mỹ nhân. Thế nhưng thế giới như chơi đùa Nhâm Tiểu Túc, hắn chỉ cứu đối phương một lần mà ba lần bốn lượt đối phương xuất hiện dẫn hắn khỏi khốn cảnh.
Hội trường tiệc tối, mọi người kinh ngạc cầm ly rượu, sau đó cúi đầu xuống.
Có lẽ là ảo giác mà Nhâm Tiểu Túc cảm thấy tất cả mọi người bên cạnh như hóa đá, thế giới cũng không còn ồn ào náo động nữa, thời gian như ngừng lại ở giây phút này.
Hai người mặc đồ giống nhau, đối lập với không gian được trang trí tráng lệ, đứng trên mặt cỏ được cắt tỉa gọn gàng, bên cạnh thềm đá bóng loáng.
Bấy giờ, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hắn nghĩ sai rồi. Từ trước tới nay Dương Tiểu Cận không phải công chúa của tập đoàn như hắn nghĩ, mà nàng cũng là cỏ dại nguyện ý sinh trưởng ở nơi hoang dã như hắn.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ:
- Sao ngươi lại mặc…
Có điều Nhâm Tiểu Túc chưa nói hết câu, trong mắt mọi người, Dương Tiểu Cận hơi nghiêng người về trước, khoác tay Nhâm Tiểu Túc:
- Đi thôi, nơi này thật nhàm chán, chúng ta ra ngoài đi dạo.
Thiếu nữ lôi kéo Nhâm Tiểu Túc rời đi trong tầm mắt mọi người. Mãi tới lúc này, không khí như đóng băng mới dần dần hòa tan.
Có người thấp giọng hỏi:
- Thiếu niên này là ai?!
Nhan Lục Nguyên lẳng lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận rời đi. Vốn hắn tính đi theo hai người họ, thế nhưng trong chớp nhoáng, hắn bỗng cảm thấy hai người như nhân vật chính trên sân khấu, mà hắn chỉ có thể đứng ở vùng tối dưới khán đài quan sát.
Nhan Lục Nguyên từng cảm thấy Nhâm Tiểu Túc gánh vác rất nhiều thứ. Nhất là sau khi Nhâm Tiểu Túc bị thương, hắn lại càng hiểu rõ hơn điều này.
Cho nên khi thời kỳ khổ cực qua đi, Nhan Lục Nguyên biết hắn không nên quấy nhiễu thời khắc đáng mong chờ nhất của Nhâm Tiểu Túc.
Lúc trước Nhan Lục Nguyên từng nói với Nhâm Tiểu Túc, nếu Dương Tiểu Cận không đến tìm họ thì đừng tới hàng rào 88.
Hiện tại Dương Tiểu Cận đã dùng hành động nói rõ, nàng có thể làm nhiều hơn cả thế.
Đã vật, Nhan Lục Nguyên còn có thể nói gì. Hắn nguyện ý vì niềm hạnh phúc của Nhâm Tiểu Túc mà hi sinh ý nguyện cá nhân của mình. Dù ở trong hàng rào có chịu ủy khuất cũng không sao.
La Lam có thể vì Khánh Chẩn mà cam nguyện làm mập mạp mệnh nát ngốc nghếch thì hắn cũng có thể.
Nghĩ tới đây, Nhan Lục Nguyên bỗng cảm thấy La Lam thân thiết hơn nhiều:
- Này, mập mạp, chúng ta đi về trước.
La Lam hùng hổ nói:
- Thằng nhóc này kêu ai là mập mạp vậy. Đi, dẫn ngươi về nhà.

Rời khỏi tầm mắt mọi người, Dương Tiểu Cận buông lỏng tay, nàng chần chờ một lúc rồi nói:
- Vừa rồi…
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Cảm ơn ngươi đã giải vây cho chúng ta.
Dương Tiểu Cận nhẹ nhàng thở ra:
- Ngươi không cần so đo cùng họ. Họ trầm mê, đắc chí trong thế giới do họ tạo ra. Thế nhưng ta và ngươi đều hiểu, thế giới này sắp thay đổi rồi.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc lên tiếng.
- Ngươi chưa ăn cơm?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Ừ….
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Vốn ta và La Lam thương lượng, tính ăn chết nhà các người, kết quả ra về hơi sớm.
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn thật ngon…
Dương Tiểu Cận nói tiếp:
- Vừa vặn ta có chuyện muốn nói với ngươi. Bảy ngày sau chúng ta sẽ đi tới tây bắc.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi:
- Đi tây bắc làm gì? Tới hàng rào 178?
- Không phải, đây là hành động mà Dương thị và Tông thị phối hợp, tiêu diệt đám thổ phỉ man rợ. Sau khi giết đủ số lượng là được quay về.
- Đi cùng có ai?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Còn có người Tông thị.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
- Trên đường nhất định phải chú ý an toàn, trừ ta ra đừng tin ai cả.
Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên. Hắn bỗng nhớ tới đoạn đường tới Cảnh Sơn, khi đó hai người họ còn chưa tin tưởng nhau, chỉ là đồng minh tạm thời.
Hiện tại nhớ tới, quan hệ đồng minh kia cũng không quá tệ.
Cả hai không nói tới chuyện vừa rồi nữa. Trời sao óng ánh xinh đẹp, rất thích hợp để đi ăn tối.
….
Náo động tại yến hội không vì đám Nhâm Tiểu Túc rời đi mà chấm dứt. Mọi người tiếp tục thảo luận về các tin đồn xung quanh họ.
Rất nhiều cao tầng biết được lý do của buổi tiệc hôm nay. Nghe nói có một siêu phàm giả tới từ Tông thị, trẻ tuổi tài cao. Dương Ngọc An lại sắp xếp cho Dương Tiểu Cận và Tông Thừa cùng đi tiêu diệt thổ phỉ, dụng ý quá rõ ràng.
Mọi người không ngốc.
Từ lúc tiệc tối chưa bắt đầu, Dương Ngọc An cùng đại biểu của hàng rào 178, còn có thanh niên Tông thị đã tụ tập trong biệt thự thương lượng sự tình. Khi mọi chuyện được dàn xếp xong xuôi, đám Dương Ngọc An rời khỏi biệt thự mới là thời điểm tiệc tối bắt đầu.
Thế nhưng tiệc còn chưa lên đèn thì một trong hai vai chính đã chạy theo người khác…
Cũng không phải chạy theo người khác, mà là dẫn người khác chạy đi mất!
Lúc này, Dương Ngọc An và hai người trẻ tuổi rời khỏi biệt thự. Hắn cười, nhìn mọi người trong sân rồi bình tĩnh tiếp nhận một ly rượu Champagne, nói:
- Chư vị đang làm gì thế, có chuyện gì thú vị lắm à?
Có người do dự nói:
- Cháu gái ngày rời đi cùng với một thiếu niên..
Sắc mặt Dương Ngọc An nháy mắt thay đổi, có điều hắn vẫn cười như trước:
- Hả? Là thiếu niên nào?
Bấy giờ, có người thầm than Dương Ngọc An thật rộng lượng, thế này rồi mà mặt cũng không đổi.
Một người đáp:
- Cũng không biết là từ đâu ra. La Lam đi cùng hắn, cả hai đều mặc thường phục.
Dương Ngọc An hít một hơi sâu, nói với Tông Thừa và Hứa Hiển Sở:
- Tông Thừa, Tiểu Hứa huynh đệ, để các người chê cười rồi. Ta phải xử lý chút chuyện nhà.
Hứa Hiển Sở lơ đễnh cười nói:
- Làm sao vậy? Là ai dẫn cháu gái ngài chạy mất?
- Một lưu dân tên Nhâm Tiểu Túc, không đáng nhắc tới.
Dương Ngọc An giải thích.
Kết quả chỉ thấy Hứa Hiển Sở ngẩn người, bỗng nhiên hắn hỏi những người khác:
- Nhâm Tiểu Túc đi đâu? Hắn đi hướng nào?
Người bên trong yến hội đồng loạt bối rối, trong tiếng xì xầm bàn tán, có người bối rối trả lời:
- Đi về hướng nam.
Hứa Hiển Sở xin lỗi Dương Ngọc An:
- Xin lỗi chủ tịch Dương, Nhâm Tiểu Túc là anh em tốt của ta. Rất lâu rồi chúng ta chưa gặp, hắn lại có ân với ta. Ta muốn rời đi tìm hắn trước, chuyện của chúng ta ngày mai lại bàn.
Nói xong, Hứa Hiển Sở lập tức chạy đuổi theo!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất