Chương 326: Quy Tắc Mới
Lần này Chu Nghênh Tuyết không cố gắng nói chuyện với Nhâm Tiểu Túc nữa. Mỗi ngày nàng đổi một kiểu váy mới, dù đang là mùa đông cũng trang điểm tinh xảo. Một người ngồi trong góc Thư viện đọc sách.
Có người đi qua nàng cũng chẳng để ý tới, dù là Nhâm Tiểu Túc.
Buổi chiều, người tới Thư viện nhiều hơn một chút. Thậm chí cũng có thiếu niên tới gần làm quen, thế nhưng nàng đều uyển chuyển từ chối.
Bấy giờ, Chu Nghênh Tuyết chẳng khác nào một mỹ nữ an tĩnh tới đọc sách, trở thành một cảnh đẹp mắt trong Thư viện.
Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, nếu đối phương thật sự muốn ở chung hòa bình thì hắn cũng không chú ý tới nữa. Dù sao hắn tới Thư viện cũng đâu làm chuyện gì phạm pháp, không sợ bị giám thị.
Tuy hắn thuê An Ngự Tiền dạy cho đám Vương Vũ Trí có hơi khác người, nhưng nội dung dạy học đâu có vấn đề gì. Tối đa khi mọi người bàn tới thiết giáp thì cẩn thận hơn mà thôi.
Vì thế, Nhâm Tiểu Túc dứt khoát xem như Chu Nghênh Tuyết không tồn tại.
Thế nhưng, Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện, tên An Ngự Tiền này luôn thất thần nhìn lén Chu Nghênh Tuyết. Nhất là hôm nay, khi Chu Nghênh Tuyết vào thư viện cởi áo khoác, để lộ bộ sườn xám nàng mặc.
Đường xẻ tà của sườn xám chỉ hận không thể chạy thảy tới thắt lưng. Chu Nghênh Tuyết im lặng ngồi đọc sách, ánh mắt An Ngự Tiền nhìn nàng không chuyển.
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ, hắn thầm nghĩ, dù Chu Nghênh Tuyết có là siêu phàm giả đi nữa cũng biết lạnh chứ?
Bấy giờ Vương Vũ Trí hỏi:
- An lão sư, bài tập này…
An Ngự Tiền phục hồi tinh thần:
- À, bài tập này thật trắng… Không phải, ý ta là thật dài, cũng không phải…
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nhìn An Ngự Tiền:
- Ta nói này, ngươi có thể dạy học chuyên tâm được không. Dù sao ta cũng bỏ tiền ra mà…
An Ngự Tiền ngượng ngùng:
- Ngươi không cảm thấy nàng yên tĩnh ngồi ở đó rất có khí chất à?
Nhâm Tiểu Túc thở dài một tiếng. Hắn cầm ba cuốn sách từ trên giá rồi đi thẳng tới chỗ Chu Nghênh Tuyết. Trong lòng An Ngự Tiền cảm khái, Nhâm Tiểu Túc vẫn còn có cảm giác của nam nhân, không nói mà hành động.
Chu Nghênh Tuyết làm như không thấy Nhâm Tiểu Túc, đợi khi Nhâm Tiểu Túc đi tới, đứng bên cạnh mình, nàng mới ngẩng đầu hỏi:
- Xin chào, có chuyện gì à?
Nhâm Tiểu Túc để cuốn sách Đại Vương Tha Mạng xuống trước mặt Chu Nghênh Tuyết:
- Ta cảm thấy bộ sách này rất thú vị. Ngươi xem thử đi.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc quay về tiếp tục tự học. Chu Nghênh Tuyết mở cuốn sách nọ ra, muốn nhìn thử xem sách Nhâm Tiểu Túc thích có bộ dáng gì.
Kết quả suốt giờ tự học buổi chiều, Chu Nghênh Tuyết ngồi trong góc không ngừng ôm bụng cười, mặt cũng vì cười mà tê rần. Hình tượng thục nữ dịu dàng khó khăn lắm mới đắp nặn lên cũng hoàn toàn sụp đổ.
Cả buổi trưa hôm đó Chu Nghênh Tuyết chẳng làm gì, chỉ biết ngồi cười ngây ngô, trông chẳng khác nào bệnh tâm thần cả.
Nhâm Tiểu Túc nhìn An Ngự Tiền:
- Bây giờ còn khí chất không?
An Ngự Tiền hít một hơi sâu:
- Không còn.
- Vậy an tâm mà giảng bài đi.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Chỉ là khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, từ đó Chu Nghênh Tuyết liền quấn lấy Nhâm Tiểu Túc. Mỗi ngày đều hỏi hắn có cuốn sách nào hay không, thỉnh thoảng còn chạy tới thảo luận với hắn về cách nhìn đối với cuốn sách đó.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, quả nhiên là muốn lôi kéo hắn, vừa thả cho tí mồi là cắn câu rồi.
Tuy nhiên, Nhâm Tiểu Túc cũng không cự tuyệt quá rõ, mỗi ngày đều giới thiệu cho Chu Nghênh Tuyết vào cuốn sách vô cùng buồn tẻ. Kết quả Nhâm Tiểu Túc phát hiện, dù vậy đối phương vẫn kiên trì đọc hết rồi quay qua giao lưu với hắn.
Kỳ thật, nếu có được, Nhâm Tiểu Túc rất muốn giới thiệu cho Chu Nghênh Tuyết một cuốn sách có kiến thức chuyên sâu. Dù Chu Nghênh Tuyết có kiên trì tới mấy chỉ sợ xem cũng chẳng hiểu.
Thế nhưng hắn không có điều kiện a. Nói chính xác hơn, toán học của Nhâm Tiểu Túc còn chẳng bằng Chu Nghênh Tuyết…
Đây là tri thức hạn chế trình độ thủ đoạn của hắn.
An Ngự Tiền ở bên cạnh bỗng nói:
- Người anh em, ta cảm thấy cô em Chu Nghênh Tuyết này thích ngươi đó!
Nhâm Tiểu Túc cười ha ha hai tiếng.
Thích?
Đây là gián điệp đó.
Cho dù Nhâm Tiểu Túc không theo dõi Chu Nghênh Tuyết, hắn cũng có thể dựa vào trực giác vốn có của mình cảm nhận được sự không đúng từ đối phương. Vô sự tự ân, không phải lừa gạt cũng là trộm cướp.
Chu Nghênh Tuyết thì nghĩ, thiếu niên cỡ tuổi Nhâm Tiểu Túc rất dễ bị hấp dẫn bởi sắc đẹp. Thiếu niên mới 17, 18 tuổi từng gặp qua bao nhiêu chuyện đời? Nữ nhân lừa đảo đều thích những chàng trai nhỏ như Nhâm Tiểu Túc đây.
Phải nói, Chu Nghênh Tuyết nghĩ không sai, đổi lại là đám Vương Vũ Trí chỉ sợ sẽ thành công, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc thì khác.
Buổi tối, Nhâm Tiểu Túc chào tạm biệt đám Vương Vũ Trí. Hắn để đám học sinh về nhà trước, còn mình chuẩn bị tới chỗ Lục Viễn học chiến đấu.
Kết quả vừa rời khỏi Thư viện, Nhâm Tiểu Túc liền thấy Chu Nghênh Tuyết đứng trước cửa.
Nhâm Tiểu Túc đi ngang qua, giả bộ như không thấy nàng. Chu Nghênh Tuyết hô:
- Ngươi có rảnh không? Có thể giúp ta một chút không?
- Không rảnh.
Nhâm Tiểu Túc đáp.
Đột nhiên, cung điện thông báo:
“Nhiệm vụ: Giúp đỡ nữ nhân.”
Nhiệm vụ tới quá đột ngột khiến Nhâm Tiểu Túc không kịp chuẩn bị:
- Bây giờ thì rảnh rồi, ngươi có chuyện gì cần giúp?
Chu Nghênh Tuyết sửng sốt hai giây. Có điều rất nhanh nàng đã kịp điều chỉnh tâm tình, cười nói:
- Hôm nay là sinh nhật ta, thế nhưng ta không có người thân trong hàng rào. Đêm nay ngươi ở cùng với ta được không?
Nhâm Tiểu Túc ê răng:
- Ở cùng thế nào?
- Tới nhà của ta, chúng ta chơi vài trò.
Chu Nghênh Tuyết cười nhẹ đáp.
- Chơi cái gì?
Nhâm Tiểu Túc đã nghĩ tới chuyện không làm nhiệm vụ nữa.
- Trò mà một người không chơi được.
Chu Nghênh Tuyết nháy mắt với Nhâm Tiểu Túc.
Một người không chơi được là trò gì?!
Nhâm Tiểu Túc trầm tư một lúc rồi nói:
- Nhảy dây hả? Ta nhảy dây hơi bị hay đó!
Chu Nghênh Tuyết:
- ? ? ?
Nàng nói:
- Hai người cũng đâu chơi nhảy dây được…
Kết quả lúc này An Ngự Tiền rời khỏi Thư viện, đang chuẩn bị khỏa cửa.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi xem, đủ người rồi nè!
Chu Nghênh Tuyết cười nói:
- Quên đi, không chơi nữa…
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua nhiệm vụ của cung điện:
- Không được, phải chơi!
Chu Nghênh Tuyết:
- …
Chơi cái CM nhà ngươi?!
Nửa giờ sau, cung điện thông báo:
“Nhiệm vụ hoàn thành: Ban thưởng Đồ Phổ học tập kỹ năng cấp hoàn mỹ!”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, bất thình lình nhận được phần thưởng hậu hĩnh khiến hắn vui mừng khôn xiết. Chung quy Đồ Phổ loại này rất khó có được!
Một Đồ Phổ hoàn mỹ sẽ giúp hắn học được năng lực siêu phàm mới.
Dù không phải năng lực siêu phàm thì cũng là kỹ năng cấp đại sư.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
“Nếu ta rút được kỹ năng cấp đại sư nhưng không có kỹ năng cao cấp tương ứng thì sao?”
“Không dùng được.”
Âm thanh băng lãnh của cung điện vang lên.
“Không công bằng.”
Nhâm Tiểu Túc thầm hét.
“Đồng thời dùng Đồ Phổ cơ sở và hoàn mỳ có thể học được kỹ năng cấp hoàn mỹ mà bỏ qua yêu cầu kỹ năng cấp đại sư.”
Cung điện giải thích.