Chương 325: Rất Lớn Rất Tròn
- Các người muốn bán cái gì à?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Không phải hàng rào 178 hoang vu lắm hả?
- Xung quanh chúng ta mới hoang vu…
Hứa Hiển Sở giải thích:
- Bất quá có nhiều chuyện hiện tại không thể nói, là bí mật.
Vừa nhắc tới bí mật, Nhâm Tiểu Túc liền biết có thể liên quan tới mấy việc quan trọng. Bằng không Hứa Hiển Sở sẽ không nói với giọng trang trọng thế kia.
- À, phía tây bắc an toàn không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Đôi khi an toàn đôi khi không.
Hứa Hiển Sở cười đáp:
- Này cũng tùy tình huống. Bất quá xung quanh phương bắc… Được rồi, việc này cũng không nói được.
- Không sao.
Nói chung, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hàng rào 178 đang trông coi một bí mật nào đó. Mà bí mật này có liên quan tới việc Trương Cảnh Lâm rời khỏi hàng rào 178. Chỉ là, đến cùng là chuyện gì khiến Trương Cảnh Lâm cảm thấy canh giữ ở hàng rào 178 không có ý nghĩa gì hết?
Khi ấy, Trương Cảnh Lâm từng nói với Nhâm Tiểu Túc một câu, chiến tranh không cứu được con người.
Ý nghĩa đằng sau những lời này là gì?
Bất quá chuyện này cũng chẳng quan hệ gì tới Nhâm Tiểu Túc. Hắn nhìn Hứa Hiển Sở:
- Cái kia… ngươi nghe nói qua cái đó chưa?
Hứa Hiển Sở có chút sửng sốt:
- Nghe nói cái gì?
- Ha ha…
Nhâm Tiểu Túc cười rộ lên:
- Không có gì không có gì.
Kết quả bất ngờ, đột nhiên Hứa Hiển Sở nói:
- Đúng rồi, ta nói với ngươi chuyện đặc biệt này. Vốn năng lực của ta là triệu hồi Ảnh tử, ngươi nhớ chứ?
- Ừ ừ ừ…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ta nhớ.
Hiện tại Ảnh tử của ta lại có thêm một cái chảo*.
*Cái bạn có thể hình dung nó như cái khiên của Captain America Á.
Hứa Hiển Sở hưng phấn nói:
- Cái chảo này cứng rắn lắm. Ngay cả hỏa tiễn cũng đỡ được!
Nói xong, Hứa Hiển Sở triệu hồi Ảnh tử ra. Chỉ thấy Ảnh tử yên lặng đứng trong sân, phía sau lưng nó là một cái chảo to lớn bay bay, trông chẳng khác nào một cái chảo lớn màu đen cả.
Cái chảo lớn lắm, bao phủ được cả thân hình Ảnh tử.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn:
- Cái CMN…
Hứa Hiển Sở rất vui:
- Ngươi đừng xem thường nó. Ta nói ngươi biết, cái chảo này có thể chống nạn, cũng có thể đánh người, rất mạnh đó. Công dụng rất nhiều, còn có thể xào rau nữa! Lúc ta dẫn đội vào sa mạc, binh sĩ cũng không cần đem quá nhiều đồ hành quân! Bớt việc!
- Ờ, bớt việc…
Nhâm Tiểu Túc nói.
Bấy giờ, không biết vì sao Nhâm Tiểu Túc cảm thấy cái nồi này rất quen mắt, chẳng phải là nồi thiết hắn dùng để bắt chim sẻ phiên bản phong to à…
… Nhâm Tiểu Túc nhìn kỹ lại thì bắt đầu cảm thấy bứt rứt. Vì hắn thấy ở một bên cái chảo có lỗ hổng nhỏ xíu. Cái chảo sắt lúc trước của hắn cũng có lỗ nhỏ như thế. Là bản thân hắn không cẩn thận làm lủng, tuy nhiên cũng không có gì đáng ngại…
Phải biết đây là năng lực của Ảnh Tử. Sao lại có lỗ hổng chứ?
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc ngày càng kỳ quái. Hứa Hiển Sở ngồi đối diện vẫn không ngừng khoe khoang:
- Có lẽ vì năng lực của ta ngày càng mạnh nên cái nồi cũng dần lớn hơn, cũng không biết sau này có thể lớn tới mức nào. Nếu ngăn được cả đạn pháo thì càng thêm lợi hại.
Tâm tình Nhâm Tiểu Túc phức tạp, hắn chột dạ nói:
- Ừ, nó càng ngày càng lớn…
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nhận ra, khả năng cao cái chảo này xuất hiện sau khi Hứa Hiển Sở bị hắn đổ oan. Hơn nữa còn ngày càng lớn, giống như hắn úp sọt Hứa Hiển Sở ngày càng nhiều vậy.
Tuy Nhâm Tiểu Túc không biết vì sao, thế nhưng nếu Hứa Hiển Sở đã muốn cái chảo này ngày càng lớn, với tư cách là bạn bè, Nhâm Tiểu Túc sẽ giúp hắn hoàn thành nguyện vọng này…
Nhưng vì sao chứ. Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không ra. Hắn chẳng ngờ bản thân đổ tội cho Hứa Hiển Sở, tới cuối cùng “tội” đó lại hóa thành cái chảo lớn kia?
Đây là nguyên lý quái quỷ gì vậy? Chẳng khoa học chút nào!
Bỗng nhiên La Lam nói:
- Đúng rồi lão Hứa, cám ơn ngươi…
Bấy giờ La Lam lại ló đầu lên tính nói cái gì. Kết quả Nhâm Tiểu Túc rống to:
- Ngươi mau về ngủ đi. Bạn bè chúng ta nói chuyện phiếm, người đừng có lôi Khánh thị các người vào. Chẳng phải đã biết họ không có ý định kết minh với Dương thị rồi sao?
La Lam đang hùng hổ nay đột nhiên rụt cổ về. Kết quả binh lính khiêng hắn phía dưới chịu không nổi “áp lực đột ngột” mà kêu rên.
Thấy La Lam đã rời đi, Nhâm Tiểu Túc mới thở nhẹ ra. Hắn thật sự La Lam nhắc tới ân cứu mạng khi ở hàng rào 109.
Vừa nói ra, Hứa Hiển Sở chắc chắn hiểu rõ!
Hứa Hiển Sở ngơ ngác nói:
- Sao hắn lại cám ơn ta?
Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở:
- Có thể là cám ơn các ngươi không kết minh với Dương thị đó. Không cần để ý.
- Ừ, biết rồi.
Bỗng nhiên Hứa Hiển Sở nhỏ giọng nói:
- Tiểu Túc, hay là ngươi theo ta về hàng rào 178 đi. Nơi này không tốt đâu. Ta từng đi qua nhiều hàng rào nên biết rõ. Người ở hàng rào 178 không giống những nơi khác.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ lại nói:
- Ngươi có thể dẫn đi bao nhiêu người?
- Các ngươi có bao nhiêu người?
Hứa Hiển Sở hỏi.
- Ba mươi.
Nhâm Tiểu Túc đáp.
- Vậy ta không làm chủ được….
Hứa Hiển Sở cau mày:
- Chủ yếu phải thương lượng với Dương thị. Bằng không thế này, cuối tuần này ta quay lại hàng rào 178, sẽ nói với Trương tư lệnh biết việc này.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ một chút rồi nói:
- Ừ.
Sau đêm nay, Dương Ngọc An nhận ra tầm quan trọng của Nhâm Tiểu Túc, chỉ sợ sẽ không để hắn rời đi đơn giản. Bất quá hiện giờ Nhâm Tiểu Túc đã có chuẩn bị. Một bên Khánh Chẩn sẽ cứu La Lam, hắn sẽ đi theo. Một bên đã có Hứa Hiển Sở và Trương Cảnh Lâm thương lượng với Dương thị.
Dù là cái này thành công cũng là cơ hội cho Nhâm Tiểu Túc.
Duy chỉ có một việc khiến hắn chần chờ. Có điều không sao, hắn vẫn còn thời gian.
...
Hứa Hiển Sở đến như một nốt nhạc đệm trong cuộc sống của Nhâm Tiểu Túc. Cũng tăng thêm đảm bảo cho tương lai của thiếu niên.
Bất quá Hứa Hiển Sở không ở lại hàng rào 88 lâu. Hắn và Dương thị, Tông thị bàn xong ước định tiêu diệt thổ phỉ là lập tức lên đường quay về hàng rào 178 phục mệnh.
Có người tìm cơ hội hỏi Hứa Hiển Sở quan hệ giữa hắn với Nhâm Tiểu Túc. Kết quả Hứa Hiển Sở chỉ nói Nhâm Tiểu Túc có ân với hắn, là Nhâm Tiểu Túc giới thiệu hắn tới hàng rào 178.
Việc này khiến nhiều người bối rối. Lai lịch Nhâm Tiểu Túc thế nào lại có thể sắp xếp một người tới hàng rào 178?
Phải biết, người ở hàng rào 178 muốn an bài cho thân thích mình cũng khó. Kết quả Nhâm Tiểu Túc trực tiếp vượt qua sự an bài của hàng rào mà liên hệ được tới quan quân.
Chi tiết cụ thể Hứa Hiển Sở không nói, vì thế mọi người chẳng biết chân tướng chuyện này thế nào.
Sau khi Hứa Hiển Sở rời đi, cuộc sống của Nhâm Tiểu Túc vẫn như trước. Thời gian hắn phải rời khỏi hàng rào cùng Dương Tiểu Cận chưa tới. Mỗi ngày Nhâm Tiểu Túc đều vui vẻ đọc sách rồi rèn luyện chiến đấu.
Chỉ có một chuyện ngoài ý muốn là nữ nhân Chu Nghênh Tuyết kia lại xuất hiện.
Hơn nữa lần này đối phương như hạ quyết tâm muốn “liều chết” với Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc tới Thư viện lúc nào cũng thấy mặt nàng.
Nhâm Tiểu Túc đoán, sợ là Dương Ngọc An muốn nàng ta tiếp cận hắn nhằm thu thập một ít tin tức hữu dụng?