Đệ Nhất Danh Sách

Chương 327: Lai Lịch Nhan Lục Nguyên

Chương 327: Lai Lịch Nhan Lục Nguyên
Lúc Nhâm Tiểu Túc học kỹ năng khi trước, kỹ năng chia làm 5 cấp là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đại sư, hoàn mỹ.
Đồ Phổ cơ sở chỉ có thể học được cùng lắm là cao cấp. Dù kỹ năng súng ống của Dương Tiểu Cận là hoàn mỹ thì Nhâm Tiểu Túc chỉ học được tới mức cao cấp mà thôi, không cách nào học năng lực siêu phàm cả.
Nhâm Tiểu Túc muốn học kỹ năng súng ống cấp hoàn mỹ, trước đó phải có kỹ năng súng ống cao cấp rồi mới dùng Đồ Phổ hoàn mỹ để học.
Mà Đồ Phổ cấp hoàn mỹ có thể tùy cơ rút ra kỹ năng cấp đại sư hoặc năng lực siêu phàm của đối tượng. Nếu hắn rút được kỹ năng súng ống hoàn mỹ của Dương Tiểu Cận mà bản thân không có kỹ năng súng ống cao cấp tương ứng thì Đồ Phổ hoàn mỹ chẳng khác nào vứt đi.
Cho nên, dùng Đồ Phổ cấp hoàn mỹ vẫn có nguy hiểm nhất định. Hiện tại cung điện cho hắn sự lựa chọn tốt hơn, phối hợp Đồ Phổ cơ sở và hoàn mỹ lại với nhau thì thứ gì cũng có thể học được, một bước là tới đích.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc hoàn thành nhiệm vụ để có được Đồ Phổ cấp hoàn mỹ, chắc chắn muốn dùng Đồ Phổ này để học năng lực siêu phàm. Vì thế tìm một siêu phàm giả để sử dụng sẽ tốt hơn.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc nghỉ nửa ngày, dường như bên người không có ai để hắn dùng được cả.
Không đúng, hắn có thể học Nhan Lục Nguyên mà!
Tuy loại người ích kỷ như hắn sẽ không dùng Hứa Nguyện nhưng nếu có Trớ Chú thì chơi tới bến luôn…
Hơn nữa, dường như Nhan Lục Nguyên cũng không có kỹ năng cấp đại sư nào cả. Như thế cung điện sẽ tự động phán định học tập năng lực siêu phàm!
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc hưng phấn chạy về nhà, không thèm đi tới chỗ Lục Viễn nữa.
Hắn bỏ lại hai người An Ngự Tiền và Chu Nghênh Tuyết ngây người như phỗng, chân tay luống cuống.
Nhâm Tiểu Túc vừa về tới nhà liền chạy tới phòng Nhan Lục Nguyên. Hắn nói với cung điện:
“Sử dụng Đồ Phổ hoàn mỹ.”
Nhưng chuyện khiến Nhâm Tiểu Túc không thể nào tưởng tượng được lại xảy ra. Cung điện đáp:
“Không cách nào sử dụng Đồ Phổ với mục tiêu.”
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người. Hắn tuyệt đối không ngờ sẽ có kết quả thế này.
Trước đây dùng Đồ Phổ với bất kỳ ai cũng chưa từng xuất hiện tình huống thế này. Hơn nữa, dựa theo thông báo của cung điện thì dù là Đồ Phổ cơ sở cũng không thể dùng.
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ đánh giá Nhan Lục Nguyên. Vì sao Nhan Lục Nguyên lại là ngoại lệ? Phải biết ngay cả người máy nano mà cung điện còn khởi động lại được đấy.
Nhan Lục Nguyên không phải lưu dân. Hoặc nói, Nhâm Tiểu Túc không xác định được trước kia Nhan Lục Nguyên có phải lưu dân không. Bởi vì… Nhan Lục Nguyên được hắn nhặt từ trong hoang dã về.
Mùa đông năm đó, Nhâm Tiểu Túc thấy Nhan Lục Nguyên hôn mê bất tỉnh ở nơi hoang dã. Nguyên bản hắn tính mặc kệ Nhan Lục Nguyên rồi. Cuối cùng Nhâm Tiểu Túc rời đi nửa ngày lại cảm thấy không an lòng mà quay về đưa Nhan Lục Nguyên tới thị trấn.
Khi ấy, Nhâm Tiểu Túc vừa cõng Nhan Lục Nguyên trên lưng, vừa hỏi mọi người, có ai biết Nhan Lục Nguyên là con cái nhà nào không, kết quả chẳng ai biết cả.
Sau khi tỉnh lại, Nhan Lục Nguyên cũng chẳng nhớ gì, vừa mở miệng liền kêu Nhâm Tiểu Túc là ca ca. Trong nháy mắt đó, Nhâm Tiểu Túc như bị xúc động. Vì từ trước tới giờ Nhâm Tiểu Túc chưa từng cảm nhận được tình cảm của người nhà.
Nhưng lòng dạ Nhâm Tiểu Túc độc ác. Khi đó mình hắn còn lo chưa xuể thì làm sao nuôi thêm người khác nữa? Cho nên sau khi Nhan Lục Nguyên tỉnh dậy, Nhâm Tiểu Túc đuổi Nhan Lục Nguyên đi.
Bấy giờ Nhan Lục Nguyên nằm ngoài lều của hắn khóc một ngày. Nhan Lục Nguyên lần nữa nhẫn tâm hỏi:
- Ngươi không thể đi tới nhà khác ăn vạ à? Ta không nuôi ngươi nổi!
Nghe xong, Nhan Lục Nguyên mê mang nói:
- Nhưng ngươi là ca ca ta mà.
Đây là lần đầu tiên mềm lòng trong đời của Nhâm Tiểu Túc:
- Muốn sống ở nơi hoang dã này ít nhất phải có kỹ năng gì đó. Ngươi nói xem, ngươi có ích lợi gì cho ta?
Một khắc này, Nhâm Tiểu Túc như tự tìm cho mình bậc thang. Nếu đứa nhỏ trước mắt có thể giúp đỡ hắn một chút, dù chỉ là một chút thôi. Hắn có thể nhịn lòng mà nhận Nhan Lục Nguyên.
Nhan Lục Nguyên khóc nửa ngày cũng không biết bản thân có kỹ năng gì. Đột nhiên thằng bé lại nói nó có thể ước nguyện.
Ban đầu Nhâm Tiểu Túc không tin, trong lòng tự nhủ thằng bé này nói như không nói. Bản thân Nhâm Tiểu Túc hắn cũng không ít lần ước nguyện đó thôi, mà có bao giờ thành công đâu!
Có điều Nhan Lục Nguyên thử ước nguyện hai lần. Nhâm Tiểu Túc liền phát hiện lời thằng bé nói là thật!
Nhiều năm như thế, Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ tìm hiểu sâu hơn về thân phận Nhan Lục Nguyên. Nói chung là thời thế này đâu có ai rảnh rỗi điều tra mấy việc này?
Mà hiện tại, việc cung điện không thể phục chế kỹ năng của Nhan Lục Nguyên khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi nghĩ sâu xa hơn. Đến cùng vì sao Nhan Lục Nguyên lại một mình xuất hiện ở nơi hoang dã? Là bị cha mẹ bỏ rơi à?
Tỉ mỉ suy nghĩ lại, chỉ cần Hứa Nguyện của Nhan Lục Nguyên ứng nghiệm, chỉ cần Trớ Chú thành công thì năng lực này có khác nào thần linh đâu.
Có lẽ thế nhân cầu nguyện với thần linh đều vì thần linh có thể biến mong muốn của họ thành sự thật.
Nhan Lục Nguyên nháy mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc đang suy tư:
- Ca, có chuyện gì với ta hả?
Nhâm Tiểu Túc nhéo mặt Nhan Lục Nguyên, dày xéo như đang chơi với một cục cao su nửa ngày rồi cười nói:
- Rốt cuộc tiểu tử ngươi là từ chỗ nào mà tới?
Nhan Lục Nguyên bị véo mặt, giọng nói cũng biến dạng:
- Ngươi mà còn thế này thì đừng trách ta không khách khí đó.
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:
- Cánh cứng cáp rồi phải không?
Vào lúc này, sân nhỏ bên cạnh có âm thnah như vật nặng rơi xuống. Tiếng kêu đau của ai đó vang lên.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Sao thế?
Chỉ nghe âm thanh quen thuộc vang lên:
- Sáu sát thủ! Đánh gục hai người!
Đây rõ ràng là tiếng của thuộc hạ La Lam.
Sau đó, Nhâm Tiểu Túc trực tiếp nhảy lên tường viện. Hắn phát hiện chẳng biết từ lúc nào trong sân của La Lam xuất hiện sáu sát thủ mặc đồ đen, trong tay là súng giảm thanh.
Có hai sát thủ đã bị súng bắn chết, hẳn là bị thủ hạ La Lam hạ gục. Mà một người thủ hạ của La Lam từ phía sau thân cây dần ló dạng với một khẩu súng chĩa vào đầu một sát thủ.
La Lam thì ở trong phòng, đám sát thủ cố gắng chạy vào nhưng bị hỏa lực ngăn cản.
Vừa nhìn một màn này, Nhâm Tiểu Túc liền đoán được những người này tới là để ám sát La Lam. Có điều họ không ngờ dù ở thời điểm này là đám La Lam vẫn cảnh giác, trong sân luôn có người gác trong chỗ tối. Vì thế, khi sát thủ vừa tới sân nhỏ đã bị thủ hạ La Lam dùng súng giảm thanh bí mật bắn chết hai người.
Nhâm Tiểu Túc cảm khái, La Lam mập mạp lớn lối, sống được tới bây giờ cũng là có lý do.
Lúc Nhâm Tiểu Túc nhảy vào, sát thủ không ngờ bên cạnh có người. Trong nháy mắt họ chĩa súng về phía Nhâm Tiểu Túc, có điều đã quá muộn.
Đám sát thủ chỉ thấy hai mắt hoa lên, Nhâm Tiểu Túc đã nhảy tới trước mặt họ.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc chộp lấy súng của một người, tay nắm gáy đối phương làm tấm chắn, ba phát súng giết chết ba sát thủ còn lại trong sân.
Sát thủ bị Nhâm Tiểu Túc giữ lại chẳng khác nào con gà con, một chút năng lực phản kháng cũng chẳng có. Nhâm Tiểu Túc muốn lưu lại một người này để La Lam có cái mà thẩm vấn.
Không đợi Nhâm Tiểu Túc hô lớn thì tên sát thủ này đã cắn độc tự sát.
Nhâm Tiểu Túc cau mày đẩy đối phương xuống đất, trơ mắt nhìn đối phương miệng sùi bọt mép. Đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc tận mắt chứng kiến ý nghĩa của hai tiếng “tử sĩ”.
- Ra đây đi mập mạp, họ bị giết hết rồi.
Nhâm Tiểu Túc hô lớn với phòng đối diện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất