Chương 328: Đến Nhà Tặng Quà
La Lam hùng hổ chạy ra khỏi phòng. Vừa rồi bị áp chế khiến hắn căm tức lắm:
- Cái ĐCM cả nhà nó… Có người đám giết lão tử, may mà lão tử không buông lỏng cảnh giác.
Bất quá La Lam có chút kinh ngạc. Tuy hắn đoán Nhâm Tiểu Túc là siêu phàm giả, thế nhưng trong ấn tượng của La Lam, Nhâm Tiểu Túc không lợi hại như vậy mới đúng.
Nghĩ tới đây, La Lam hỏi thủ hạ trốn sau thân cây, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi có thấy hắn giết người kiểu gì không?
Binh sĩ kia lắc đầu:
- Không thấy rõ…
- Đây là ai?
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam:
- Mà ngươi đừng nói với ai đây là ta giúp ngươi. Ta không muốn đụng phải phiền toái.
- Ừ, biết rồi….
La Lam nhìn mấy cổ thi thể kia:
- Lục soát họ. Tuy khả năng cao không tìm ra gì trên người tử sĩ, thế nhưng vẫn phải phòng hờ.
Quả nhiên, sau khi lục soát người, họ mới phát hiện trừ súng lục và băng đạn ra, trên người sáu kẻ này không còn gì khác cả.
La Lam ngồi xổm một bên suy tư:
- Để ta nghĩ một chút nào. Nếu ta chết đi ai sẽ có lợi nhất
Nhâm Tiểu Túc ngồi xuống ghế đá bên cạnh, chờ La Lam từ từ suy nghĩ.
- Tông thị ư?
La Lam nghi ngờ nói:
- Nếu giết ta, vậy Dương thị và Khánh thị lập tức đánh nhau. Hoàn cảnh Tông thị phía bắc không tốt như phía nam, vẫn mưu đồ xâm chiếm địa bàn bên này nhưng đánh không lại. Bấy giờ mới muốn thẩm thấu vào hàng rào 178 mà mượn thế lực nơi đó. Nếu Dương thị và Khánh thị đánh nhau, vậy họ chẳng khác nào ngư ông đắc lợi cả.
Bất quá La Lam lại ngẫm nghĩ:
- Nhưng người của Tông thị vẫn còn trong hàng rào. Họ giết ta, chỉ sợ Khánh Chẩn cũng nghi ngờ. Nói không chừng còn chuyển lửa giận sang Tông thị, Cho nên cũng có thể là Dương thị hạ độc thủ, thừa dịp người của Tông thị và hàng rào 178 còn ở đây thì giết ta, khiến họ có lý cũng không nói rõ. Vậy có thể ép Tông thị đối đầu với Khánh Chẩn. Chung quy Tông thị cũng đâu có bằng chứng chứng minh sáu sát thủ này không phải người của họ.
Nhâm Tiểu Túc tức giận:
- Nói đi nói lại chẳng khác nào không nói.
- Ta còn có thể làm gì?
La Lam trừng mắt:
- Cũng đâu có đầu mối gì, chỉ đoán mò được thôi?
- Ngươi từ từ mà đoán…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nhớ kỹ đừng nói ai biết là ta cứu ngươi. Vài hôm nữa ta phải rời khỏi hàng rào, đừng gây thêm rắc rối cho ta.
Lúc ấy, sắc mặt La Lam đại biến:
- Ngươi đi thì ta làm sao. Lỡ có người muốn giết ta thì biết làm thế nào?
- Yên tâm, vẫn còn Lục Nguyên…
Nhâm Tiểu Túc không để ý nói:
- Hơn nữa tiểu tử Tông thị kia cũng đi theo ta. Ta đoán hắn đi rồi ngươi sẽ an toàn thôi.
- Ồ, các ngươi muốn đi đâu?
La Lam nghi ngờ.
- Tiêu diệt thổ phỉ.
Nhâm Tiểu Túc quay về sân nhỏ.
Bấy giờ, La Lam nhỏ giọng hô:
- Đợi đã, ngươi bảo để tên nhóc Lục Nguyên kia bảo vệ ta? Vậy có được không…
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đã thật sự xem La Lam là bạn. La Lam cũng vậy, vì thế Nhâm Tiểu Túc mới không để ý ra tay giúp La Lam.
Chỉ là chuyện đêm nay quá quỷ dị. Dương thị và Khánh thị hiện tại xem như hòa bình ở chung. Quân đội hai bên vẫn hợp tác đánh Lý thị ở tiền tuyết, phảng phất như La Lam chưa từng bị giam lỏng.
Thế nhưng phía dưới mặt biển ôn hòa chính là sóng to mãnh liệt.
Hiện giờ đầu tuyến Doanh Sơn của Lý thị tràn ngập nguy cơ. Quân đội của Lý thị bị buộc phải đánh du kích trên núi với Dương thị và Khánh thị, ý đồ phá hoại đường tiếp tế hậu cần của hai phe. Chung quy, Lý thị không thể chính diện đánh thắng đội thiết giáp của Dương thị trên chiến trường. Binh sĩ đạn đạo của Khánh thị lại hung tàn vô cùng. Vì thế Lý thị chỉ có thể dùng cách này để kéo dài thời gian thất bại của mình.
Đại cục sắp định, e rằng Dương thị và Khánh thị chuẩn bị đánh nhau tới nơi. Đây là kết quả rất nhiều người phỏng đoán.
La Lam và Nhâm Tiểu Túc biết Khánh Chẩn sẽ tới cứu người. Nhưng không ai biết Khánh Chẩn sẽ dùng phương pháp gì. Chẳng lẽ là cường công? Thế thì La Lam toi chắc rồi….
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, lấy tầm nhìn hiện tại của hắn, sợ rằng đoán mãi cũng không ra ý định của Khánh Chẩn…
…
Mắt thấy thời gian lên đường sắp tới. Tiểu Ngọc Tỷ lại bắt đầu bận rộn. Nàng ngựa không ngừng vó chuẩn bị đủ loại vật tư cho Nhâm Tiểu Túc, sợ Nhâm Tiểu Túc ra ngoài chịu tội.
Mà bây giờ, Nhâm Tiểu Túc đã có không gian chân không, đồ ăn chưa vào đó sẽ không bị hư.
- Đây là lều vải mới, thảm chống nước, chăn, mền…
Tiểu Ngọc Tỷ không ngừng nói. Tuy nàng không biết Nhâm Tiểu Túc mang đi như thế nào nhưng nàng sớm phát hiện, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc có năng lực mang theo rất nhiều đồ.
Dù sao nàng là người thân cận nhất bên người Nhâm Tiểu Túc. Ngày bình thường đều sống chung nhà, làm sao mà không phát hiện ra những điều này chứ.
- Đây là chén và đũa inox. Ngươi cũng mang theo đi.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Đợi chút, sao lại có hai cái chén và hai cặp đũa.
- Không phải ngươi đi cùng Tiểu Cận sao?
Tiểu Ngọc Tỷ sửng sốt:
- Nếu ngươi có thể mang nhiều vậy thì mang giúp con gái người ta chuẩn bị luôn đi.
- Vậy sao lều vải gì đó chỉ có một phần.
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Tiểu Ngọc Tỷ cười rộ lên:
- Ngươi thắc mắc cái gì? Ta làm thế là để giúp ngươi đó, không cần nói nhiều đâu. Khi nào hiểu rồi ngươi sẽ cám ơn ta a…
Lời này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi sững sờ, cũng không biết nên đáp lời như thế nào.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài có tiếng xe dừng lại. Có người xuống xe, gõ cửa:
- Xin chào, xin hỏi có ai không?
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày, âm thanh cực kỳ lạ lẫm, hắn chưa nghe qua bao giờ.
Hắn đi tới mở cửa, kết quả trước cửa là một thiếu niên hắn chưa từng gặp mặt.
- Xin chào, ta là Tông Thừa. Rất hân hạnh được biết ngươi.
Vóc dáng Tông Thừa cỡ cỡ Nhâm Tiểu Túc, hai tay hắn lại cầm quà.
Sau lưng Tông Thừa có cấp dưới muốn cầm đồ cho hắn, kết quả Tông Thừa cười nói:
- Không cần, ta tự mình làm được rồi. Các người đợi ta ở bên ngoài, đừng vào trây trét sân nhỏ nhà người ta.
Nhâm Tiểu Túc không thể không thừa nhận, khi Tông Thừa cười rộ lên thật sự rất gần gũi, khiến người khác chẳng khác nào như tắm gió xuân, khác xa với trong tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc. Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc cho rằng, Tông Thừa tới cửa để bới móc, ai ngờ người ta lại tới tặng quà?
Chỉ nghe Tông Thừa nói:
- Ngươi là Nhâm Tiểu Túc? Ta tới tặng một ít quà phương bắc, là đặc sản cẩu kỷ của quê hương chúng ta. Chỉ là lễ vật rẻ, hy vọng ngươi không phiền lòng.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ, hẳn thứ đồ chơi này Vương Phú Quý sẽ cần, vì thế mới nhận lấy.
Tông Thừa vui vẻ nói:
- Ta không vào đâu. Trên đường đi tiêu diệt thổ phỉ còn có vật tư cần mua sắm. Ngươi có gì cần mua không, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Tông Thừa:
- Không cần.
- Vậy trên đường đi mong sẽ được ngươi chiếu cố.
Tông Thừa khách khí nói.
- Ừ, sẽ chiếu cố ngươi.
Nhâm Tiểu Túc không thèm đếm xỉa tới.
- Vậy xin cảm tạ.
Tông Thừa nói.
Thế nhưng giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc không nhận được cảm tạ tệ từ Tông Thừa.