Chương 329: Dương Ngọc An Nhiệt Tình
Cung điện sẽ không lừa Nhâm Tiểu Túc. Vì thế nếu là thật tâm sẽ có cảm tạ tệ, không thật tâm sẽ không có.
Bất luận biểu hiện của Tông Thừa thành khẩn và thật lòng thế nào, Nhâm Tiểu Túc cũng không tin.
Dù không có cung điện đi nữa, Nhâm Tiểu Túc vẫn chẳng tin đâu. Bằng không hắn cũng chẳng thể sống trên đất chết này mười bảy năm.
Tông Thừa cũng không ở lại thêm. Nhâm Tiểu Túc cũng chả biết đến cùng thằng này có tâm tư gì, chỉ cười làm hòa với đối phương. Nhan Lục Nguyên đứng bên cạnh nhìn Nhâm Tiểu Túc bắt tay Tông Thừa chỉ kém chút nữa là kết bái anh em luôn rồi.
Tông Thừa đi rồi, Nhâm Tiểu Túc mới thở nhẹ ra:
- Tiếp xúc với người trong hàng rào thật tốn sức. Biết rõ đối phương chỉ đang diễn trò cũng phải phối hợp.
- Ca, vừa rồi ngươi cười rất chân thành.
Nhan Lục Nguyên cười nói:
- Ta còn tưởng ngươi muốn nhận hắn làm anh em không đấy.
- Cũng không xem thử anh trai ngươi là ai.
Nhâm Tiểu Túc dương dương tự đắc nói.
Kết quả Tông Thừa vừa rời đi thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Nhâm Tiểu Túc tưởng là tiểu tử Tông Thừa quay lại, hắn lập tức phô bày ra vẻ mặt tươi cười đi mở cửa, cửa vừa mở lại nhanh chóng nắm lấy tay đối phương:
- Người anh em!
Mà bên ngoài lại là Dương Ngọc An kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Ha ha ha…
Nhất thời Nhâm Tiểu Túc lúng túng;
- Hiểu lầm hiểu lầm thôi. Ngài là?
Hôm đó, tuy Nhâm Tiểu Túc tới tiệc tối nhưng hắn bị Dương Tiểu Cận kéo đi xong, Dương Ngọc An mới xuất hiện. Vì thế Nhâm Tiểu Túc chưa từng gặp Dương Ngọc An, càng không nhận ra.
Dương Ngọc An khẽ cười:
- Xin chào, ta là Dương Ngọc An, chú ba của Dương Tiểu Cận.
- À à…
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút liền nhích qua một bên:
- Mời vào mời vào…
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ trong lòng, người khiến hắn trong trạng thái không thể chuẩn bị tham gia tiệc tối hẳn là lão già này. Hẳn là muốn hắn biết khó mà lui, tránh mặt Dương Tiểu Cận.
Có điều trên mặt Nhâm Tiểu Túc cũng không biểu lộ ra, Dương Ngọc An đi vào, sau lưng còn có bảo tiêu và tùy tùng cùng nhau cảnh giới bốn phía.
Không chờ Nhâm Tiểu Túc lên tiếng, Dương Ngọc An đã mở miệng trước:
- Thật xin lỗi, lúc trước là ta cân nhắc thiếu sót nên lúc sắp xếp các ngươi tới tiệc tối có thiếu sót. Chủ yếu thì yến hội được chuẩn bị từ lâu, các ngươi mới tới hàng rào chưa được bao lâu nên tiếp đãi có phần sơ sót.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Không sao, ta chỉ là lưu dân. Có thể tới xem tiệc tối các ngươi có bộ dạng thế nào là tốt lắm rồi.
Vương Phú Quý quan sát từ cửa sổ phòng, thầm nói:
- Hai tên hồ ly.
Nhan Lục Nguyên cười tủm tỉm:
- Ca ta không phải hồ ly.
- Vậy chứ là gì?
- Người bắt hồ ly.
Lúc này, Dương Ngọc An đưa một phần lễ vật tới:
- Lần đầu tới nhà chưa kịp chuẩn bị hậu lễ, hy vọng ngươi thích!
- Thích chứ, ngài đưa cái gì cũng thích.
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
Hắn đang chờ Dương Ngọc An nói tới chuyện chính. Nhâm Tiểu Túc không tin nhân vật số một số hai của Dương thị tới tìm hắn chỉ để nói xin lỗi và tặng quà. Tất nhiên phải có chuyện quan trọng hơn.
Kết quả Dương Ngọc An ân cần hỏi han nửa giờ mới nói tới chủ đề chính. Nhâm Tiểu Túc thật sự bội phục sự kiên nhẫn của loại người này.
Dương Ngọc An nói:
- Mấy hôm nay, trước khi đi Hứa Hiển Sở có nhắc tới ngươi. Ngươi là Hứa Hiển Sở thân lắm nhỉ?
- Cũng thân nha.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Lúc trước chúng ta cùng nhau tới Cảnh Sơn, còn đi chung với Tiểu Cận nữa.
- À…
Dương Ngọc An trông như vừa biết chuyện này. Hắn lại hỏi:
- Ngươi biết Trương tư lệnh chứ? Là Trương Cảnh Lâm.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
- Biết.
Dương Ngọc An cười nói:
- Ngươi và hắn…
- Hắn là sư phụ của ta.
Nhâm Tiểu Túc dứt khoát nói.
Lần này tới phiến Dương Ngọc An ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ Nhâm Tiểu Túc và Trương Cảnh Lâm lại là mối quan hệ này! Thầy trò ư?
Vẻ mặt Nhâm Tiểu Túc thản nhiên, có tấm da hổ này ngu gì không khoác lên người? Lúc trước hắn từng cầm cờ thưởng của La Lam là bùa hộ thể. Nhâm Tiểu Túc là người thực dụng, có thêm hộ thân phù dù sao vẫn tốt hơn.
Bây giờ Nhâm Tiểu Túc sẽ không che giấu. Nếu Dương Ngọc An muốn liên hợp với hàng rào 178 thì Nhâm Tiểu Túc đi trước một đoạn cũng đâu có gì.
Hơn nữa hắn cũng chẳng nói đối. Hắn thật sự là học trò của Trương Cảnh Lâm, không chỉ là học trò. Ngược lại hắn và Trương Cảnh Lâm còn từng làm việc với nhau nữa. Chẳng phải lúc ở thị trấn, cả hai đều là lão sư của học đường đó ư?
Dương Ngọc An điều chỉnh ngữ khí:
- Vậy sao ngươi không tới hàng rào 178?
- Không phải không tới…
Giọng Nhâm Tiểu Túc thâm trầm:
- Chỉ là ta tính qua một thời gian ngắn nữa mới đi. Hiện tại vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần làm. Vì thế ta để Hứa Hiển Sở đi trước, thư giới thiệu của hắn cũng là ta đưa.
Vẻ mặt Dương Ngọc An vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã là ba đào mãnh liệt. Không ngờ Hứa Hiển Sở được trọng dụng ở hàng rào 178 là nhờ thư giới thiệu của Nhâm Tiểu Túc?
Khó trách Hứa Hiển Sở vừa nghe tên Nhâm Tiểu Túc liền bỏ cả yến hội mà rời đi!
Theo như Nhâm Tiểu Túc nói, chuyện quan trọng hơn hẳn là Dương Tiểu Cận a?
Vẻ mặt Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh, lời nói nửa thật nửa giả cũng chẳng chút chột dạ.
- Xem ra Trương tư lệnh rất coi trọng ngươi.
Dương Ngọc An cười hòa ái.
- Cũng có thể nói vậy, lão sư từng có ý muốn ta tiếp quản công việc của hắn mà. Chỉ là thời cơ chưa tới thôi.
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói. Lời này cũng không phải nói dối. Chung quy lúc trước Trương Cảnh Lâm tuyển hắn là lão sư, muốn để hắn thay Trương Cảnh Lâm tiếp quản học đường.
Chỉ có điều lời này lọt vào tai Dương Ngọc An lại khác. Trương Cảnh Lâm muốn để thiếu niên trước mắt này tiếp quản hàng rào 178? Cái gọi là thời cơ chưa tới chẳng phải là thiếu chút kinh nghiệm ư. Nhiều lão nhân cũng biết trước khi Trương Cảnh Lâm tiếp quản hàng 178 cũng phải nhẫn nhịn mười năm. Mãi tới khi mọi người phục hắn thì lão tư lệnh mới giao hàng rào cho Trương Cảnh Lâm.
Việc này có thể nói là khá bất ngờ. Lúc trước Trương Cảnh Lâm chỉ là một lưu dân bị tư lệnh hàng rào 178 chọn trúng mà thôi. Mà thứ hàng rào 178 không coi trọng nhất lại chính là xuất thân.
Ánh mắt Dương Ngọc An nhìn Nhâm Tiểu Túc càng thêm ôn hòa:
- Đúng là tuổi trẻ tài cao a.
Lúc này, Dương Ngọc An như chẳng nhớ những gì mình từng nói với Dương Tiểu Cận:
- Nghe nói lần này đi tiêu diệt thổ phỉ cũng có ngươi?
- Vâng, đây là chuyện của tây bắc chúng ta. Đương nhiên là nghĩa bất dung từ.
Nhâm Tiểu Túc hiên ngang lẫm liệt nói.
- Tốt lắm tốt lắm!
Dương Ngọc An dặn dò:
- Nhất định phải chú ý an toàn, chuyện tiêu diệt thổ phỉ không cần gấp. Ta tin về sau chúng ta nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ đám thổ phỉ kia. Được rồi, ta không ở lại nữa. Ngươi cũng chuẩn bị đồ đạc lên đường, rất bận a.
- Cám ơn chú ba.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Nghe được một tiếng chú ba này, nụ cười trên mặt Dương Ngọc An càng thêm đậm. So với liên hợp với Tông thị, Dương Ngọc An càng muốn liên hợp với hàng rào 178 hơn. Đây mới là trợ lực cường mạnh nhất. Nếu có hàng rào 178 hỗ trợ, nuốt Tông thị không chỉ là chuyện nói chơi.
Dương Ngọc An sẽ không đặt cược vào một người. Hắn cũng sẽ cho người điều tra xem điều Nhâm Tiểu Túc nói có phải thật không.
Bất quá ở hiện tại thì độ tin cậy rất cao. Chung quy cũng có Hứa Hiển Sở làm chứng.