Chương 330: Tiêu Diệt
Theo lời Dương Tiểu Cận nói, họ sẽ xuất phát từ hàng rào 88, dọc đường sẽ đi ngang qua hàng rào 97 và 99 rồi tới khu vực Hà Cố phương bắc.
Nạn trộm cướp ở đó dày đặc, ban đầu Tông thị tính dùng thổ phỉ cướp bóc thương đội lui tới, cướp đoạt luôn cả tài nguyên quý giá từ nền văn minh trước tai biến ở Hà Cốc nữa.
Dù là trên hay dưới mặt đất Hà Cốc đều có kiến trúc nội thức của nền văn minh. Những thứ còn lại không có gì nhiều, thế nhưng nếu tìm được chính là giá trị liên thành.
Từng có thương đội giả vờ là kinh doanh đi qua đó. Kỳ thực họ dừng lại một chỗ để khai thác vật tư và kỹ thuật có sẵn.
Có người từng ý đồ tìm một ít thiết bị điện tử tới khai thác bí mật khoa học kỹ thuật được chôn giấu trong Hà Cốc. Nhưng thực tế, sau tai biến, mây phóng xạ còn rất nhiều, chúng đã phá hủy hết thảy thiết bị điện tử trên mặt đất.
Thứ tìm được hoặc đã gỉ nát, dù còn bảo tồn tương đối hoàn hảo cũng chẳng dùng được.
Ngay từ đầu, Tông thị tính sẽ mặc kệ những thương đội này. Tùy ý đám người nọ khai thác, có điều khai thác xong sẽ có đạo tặc tới cướp bóc không còn lại gì.
Từ đó mà số lượng đạo tặc ngày càng nhiều, Tông thị cũng bắt đầu quật khởi, trở thành một cỗ thế lực không thể bỏ qua tại phương bắc.
Nhưng tất cả tập đoàn đều khinh thường Tông thị, họ cảm thấy điều mà Tông thị làm chẳng có tí nội hàm nào cả.
Vì tẩy trắng mà những năm gần đây Tông thị dần thoát ly quan hệ với thổ phỉ. Thế nhưng khi họ muốn tiêu diệt đám thổ phỉ kia lại phát hiện đám thổ phỉ đã sớm quen thuộc địa hình Hà Cốc, phân tán tới vô số nơi hẻo lánh trên địa khu này khiến Tông thị không khỏi đau đầu.
Hiện giờ thổ phỉ trong Hà Cốc cực kỳ bất mãn với Tông thị. Lúc trước, mỗi năm chúng đều trả tiền cho Tông thị, kết quả bỗng nhiên phát hiện Tông thị tá ma giết lừa, sử xụ quá mức vô tình!
Bấy giờ, Tông thị tất nhiên muốn liên hợp với Dương thị và hàng rào 178 nhằm mượn thế lực để tiêu diệt triệt để “chứng cứ tội ác” của họ.
Chỉ cần đám thổ phỉ chế sạch, tầm 100 năm tiếp theo, mọi người sẽ dần quên Tông thị bọn họ lập nghiệp thế nào.
Tiểu Ngọc Tỷ ở bên cạnh nói:
- Ta có chuẩn bị chút điểm tâm cho ngươi. Nghe nói đây là bánh đậu xanh nổi danh trong hàng rào, ngươi mang theo mà ăn. Còn có…
Nhâm Tiểu Túc nghe Tiểu Ngọc Tỷ ở bên cạnh lải nhải. Bây giờ hắn lại sắp rời nhà, chỉ là bản thân không cần tự thu dọn đồ đạc, Tiểu Ngọc Tỷ sẽ chuẩn bị thật tốt cho hắn.
La Lam nằm sấp trên đầu tường. Hắn bỗng nói xen vào:
- Mang nhiều đồ ăn như vậy hả. Bằng không ngươi dẫn ta theo đi, ta đánh nhau cũng hay lắm á.
Nhâm Tiểu Túc im lặng nhìn La Lam:
- Ngươi biết vì sao người im lặng trông thông minh hơn người nói nhiều không?
La Lam sửng sốt:
- Vì sao?
- Vì những lời ngu xuẩn họ đều giấu trong lòng.
La Lam:
- …
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi biết Tông Thừa không?
- Tông Thừa?
La Lam nhớ lại:
- Chưa nghe tới, người Tông gia hả. Ta không quen Tông thị.
- Không phải phía bắc Khánh thị các người có nơi tiếp giáp Tông thị à?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi.
- Tông thị là một đám linh cẩu, không có tập đoàn đứng đắn nào chịu giao tiếp cùng họ đâu. Hổ sẽ không làm bạn với linh cẩu…
La Lam nói tiếp:
- Dù sao ngươi cũng nên cẩn thận một chút.
Lúc này, bên ngoài có âm thanh của động cơ xe. Nhâm Tiểu Túc biết phải lên đường rồi. Đám Vương Phú Quý và Nhan Lục Nguyên cùng đưa tiễn hắn, nhắc nhở hắn nhớ cẩn thận.
Nhâm Tiểu Túc mở cửa ra khỏi nhà vừa hay lại thấy Dương Tiểu Cận mở cửa xe việt dã. Trên xe trừ Dương Tiểu Cận không còn ai khác, phía sau có hai chiếc xe vận binh. Dường như chở không ít binh sĩ và vật tư.
- Lên xe đi.
Dương Tiểu Cận nói.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nói với Nhan Lục Nguyên:
- Lúc ta không có ở đây, ngươi nhớ bảo vệ tốt cả nhà.
- Ừ.
Nhan Lục Nguyên dùng sức gật đầu.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc mở xe đi lên. Khi xe khởi hành, Nhâm Tiểu Túc lơ đãng hỏi:
- Trong xe tải có bao nhiêu người?
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc;
- Có 30 chiến binh nano, dùng để tiêu diệt thổ phỉ.
- Chiến binh nano?
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên. Bất quá hắn lập tức từ bỏ ý nghĩa của chiến binh nano. Chung quy đây là người tới bảo vệ Dương Tiểu Cận, không thể ra tay.
Nghĩ vật, Nhâm Tiểu Túc vẫn rất khó chịu. Hắn và Nhan Lục Nguyên không thiếu người máy nano, thế nhưng đám Vương Vũ Trí thì thiếu…
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc;
- Ngươi nói gì với chú ba mà thái độ hắn bỗng nhiên thay đổi? Lại kêu ta chung đụng với ngươi cho tốt.
- Cũng không nói gì cả.
Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở:
- Ta chỉ nói ta là đệ tử của Trương Cảnh Lâm. Nói vật cũng không sai mà.
Dương Tiểu Cận liếc mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Trong mắt chủ ba chỉ có lợi ích, ngươi không nên bị biểu hiện của hắn lừa gạt. Một khi hắn phát hiện ngươi lừa hắn, e rằng thái độ sẽ thay đổi ngay.
Nếu Dương Ngọc an phát hiện “tiếp quản công việc” mà Nhâm Tiểu Túc nói là việc là lão sư học đường thì thái độ Vương Ngọc An nhất định thay đổi. Cũng không phải vứt bỏ Nhâm Tiểu Túc ngay, chỉ là thái độ của hắn sẽ nghiêng về phía Tông Thừa nhiều hơn thôi.
Có điều, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
- Vậy còn ngươi?
Khóe miệng Dương Tiểu Cận hơi nhếch lên:
- Ngươi đoán xem?
Tài xế đạp chân ga. Xe việt dã tăng tốc chạy tới hướng bắc của hàng rào 88 để tụ họp với đám người Tông thị.
…
Sau khi Nhâm Tiểu Túc rời đi, Nhan Lục Nguyên đứng ở trước cửa nhìn theo hướng bắc rất lâu. Tiểu Ngọc Tỷ đi tới bên cạnh Nhan Lục Nguyên:
- Yên tâm đi, thương thế anh trai ngươi đã khỏi. Hắn sẽ không sao đâu.
- Ừ.
Nhan Lục Nguyên nói:
- Ta cũng không lo lắm.
- Vậy ngươi đang nghĩ gì?
Tiểu Ngọc Tỷ cười nói.
Nhan Lục Nguyên nhìn Tiểu Ngọc Tỷ:
- Tỷ, mai trường học họp phụ huynh. Ngươi thay anh ta đi được không?
Tiểu Ngọc Tỷ nghe vậy thì nhăn nhó:
- Ta? Ta đi được chứ?
- Ngươi là chị của ta, đương nhiên là được.
Nhan Lục Nguyên cười tủm tỉm.
Tuy Tiểu Ngọc Tỷ theo họ đã lâu,Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên cũng dần tiếp nhận nàng. Thế nhưng trong đêm khuya thanh vắng, thỉnh thoảng Tiểu Ngọc Tỷ sẽ lo được lo mất. Nàng sợ bản thân không thể dung nhập vào gia đình này.
Chuyện đi họp phụ huynh này nhất định phải để người trong nhà đi. Hơn nữa Nhan Lục Nguyên đã gọi nàng là tỷ thay vì Tiểu Ngọc Tỷ. Chung quy cảm giác quan hệ hai bên như nhích lại gần hơn.
Tiểu Ngọc Tỷ hiếu kỳ nói:
- Vậy ta cần mặc đồ thế nào?
Lúc ở thị trấn 113, Tiểu Ngọc Tỷ luôn trang điểm tinh xảo. Thế nhưng sau khi ở cùng với đám Nhâm Tiểu Túc. Nàng vì lo liệu nội trợ mà phần lớn thời gian đều không trang điểm, mỗi ngày chỉ cắm đầu vào củi lửa, gạo muối.
Bây giờ phải đi họp phụ huynh cho Nhan Lục Nguyên. Nàng không thể để thằng bé mất mặt được. Không thể để bạn học cảm thấy chị gái Nhan Lục Nguyên là một nữ nhân lôi thôi, phải trang điểm thật đẹp mới được!
Nhan Lục Nguyên nhìn Tiểu Ngọc Tỷ cười nói:
- Tỷ, ngươi không trang điểm nhìn cũng rất đẹp rồi. Thật đó!
Tiểu Ngọc Tỷ trợn mắt nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Nói năng ngọt quá nhỉ!