Chương 331: Hội Phụ Huynh
Đây là lần đầu tiên Nhan Lục Nguyên nghe tới chuyện trong trường học của hàng rào có họp phụ huynh. Mãi tới khi lão sư thông báo Nhan Lục Nguyên mới biết, hắn cũng không biết họp phụ huynh là để làm gì.
Khương Vô bảo là để tổng kết tiến độ học tập của học sinh cùng lưu ý cho phụ huynh những điều cần chú ý, cũng không có gì đặc biệt cả. Nghe Khương Vô nói thế, Nhan Lục Nguyên mới yên lòng.
Nhan Lục Nguyên chưa nói Nhâm Tiểu Túc biết vì hắn sợ làm ảnh hưởng tới chuyến đi kỳ này của anh trai mình, đồng thời cũng vì một ít nguyên nhân khác.
Mà đây cũng là lần đầu Tiểu Ngọc Tỷ tham gia họp phụ huynh. Tiểu Ngọc Tỷ đặc biệt đi mua quần áo mới, thậm chí còn mua thêm đồ trang điểm và trang sức nữa.
Đợi tới khi Tiểu Ngọc Tỷ chuẩn bị xong xuôi rời khỏi phòng. Hai mắt Nhan Lục Nguyên sáng lên:
- Tiểu Ngọc Tỷ, thật xinh đẹp.
Chỉ thấy Tiểu Ngọc Tỷ đeo khuyên tai đơn giản, mặc áo lông và giày mới mua. Vốn Tiểu Ngọc Tỷ tính mặc váy nhưng thời tiết quá lạnh nên bị Nhan Lục Nguyên đổi lại.
Nguyên bản Tiểu Ngọc Tỷ đang khẩn trương, kết quả nụ cười của Nhan Lục Nguyên giúp căng thẳng của nàng bay sạch.
Nhan Lục Nguyên nói:
- Tỷ, ngươi đẹp tự nhiên mà không cần trang điểm, bình thường nhìn đã xinh lắm rồi.
Tiểu Ngọc Tỷ đẩy ót Nhan Lục Nguyên một cái:
- Nhìn ngươi nói kìa. Đi thôi, chúng ta đi họp phụ huynh.
- Người vừa xuất hiện, nói không chừng rất nhiều đồng học đều chú ý tới đó.
Nhan Lục Nguyên cười nói.
Không thể trách Nhan Lục Nguyên có quan hệ tốt với phái nữ. Tuy lời khen của hắn không quá hay số bù lại số lượng quá nhiều. Nữ nhân nghe vào liền thích…
Bất quá Nhan Lục Nguyên thấy Tiểu Ngọc Tỷ vui hắn cũng vui lây.
Tiểu Ngọc Tỷ dẫn theo Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long ngồi tàu điện ngầm tới trường học.
Lúc ngồi trên xem, Nhâm Tiểu Túc còn nói:
- Ngươi nhìn xem, phía sau có một ông chú cứ một người nhìn chằm chằm ngươi đó.
Đến trường học rồi, Nhan Lục Nguyên mới phát hiện đa phần mọi người đã tới. Học sinh trong trường đa phần đều là đệ tử quyền quý, mọi người đều có xe cá nhân. Đám Nhan Lục Nguyên ngồi tàu điện ngầm nên tới chậm cũng là bình thường, may mà không trễ.
Chỉ là lúc vào phòng học, đột nhiên Nhan Lục Nguyên cảm thấy ánh mắt những phụ huynh khác nhìn mình có phần quái dị. Dường như đều mang ý dò xét, mà đám học sinh ngồi kế bên phụ huynh cũng không ngừng thì thầm to nhỏ.
Lão sư đi vào phòng, nàng là một nữ giáo sư trung niên, vừa đi nàng vừa cười nói:
- Kết quả thi cuối kỳ của các em học sinh khá tốt. Mọi người hãy cho con em chúng ta một tràng pháo tay.
Tiểu Ngọc Tỷ cũng vỗ tay. Có điều Nhan Lục Nguyên ngồi cạnh nhỏ giọng nói:
- Tỷ, ta không tham gia thi cuối kỳ. Ngươi không cần vỗ.
Tiểu Ngọc Tỷ xoay đầu nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Không tham gia cũng có thể cổ vũ ngươi mà. Ngươi là đứa nhỏ ngoan, không cổ vũ ngươi thì cổ vũ ai.
Nhan Lục Nguyên ngậm cười.
Lão sư ở phía trên bục giảng nói qua kế hoạch học tập cùng những chuyện bình thường của đám học sinh. Nàng khuyến khích học sinh học phụ đạo nhiều hơn. Vì tương lai học sinh trong lớp đều phải chạy nước rút thi đại học. Sớm học nâng cao sẽ tiến thêm một bước so với những học sinh khác
Các gọi là từng bước bước về phía trước cũng có đạo lý.
Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ cũng không để ý lắm. Tuy Nhâm Tiểu Túc luôn đốc thúc Nhan Lục Nguyên học tập nhưng Tiểu Ngọc Tỷ ngược lại sợ thằng bé mệt nên học thế nào nàng không quan tâm. Tiểu Ngọc Tỷ biết như thế có phần cưng chiều Nhan Lục Nguyên, thế nhưng nàng không đành lòng a…
Bấy giờ, lão sư lại nói:
- Là thế này, họp phụ huynh chiều chủ nhật này là muốn bàn với các vị phụ huynh một việc.
Phòng học bỗng dưng an tĩnh hơn, lão sư lại nói:
- Nhan Lục Nguyên? Vương Đại Long? Phụ huynh hai em có tới không?
Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ ngẩng đầu nhìn lão sư. Lão sư cười hỏi Tiểu Ngọc Tỷ:
- Thì ra ngươi là phụ huynh của Nhan Lục Nguyên.
Tiểu Ngọc Tỷ cười đáp:
- Ừ, ta là chị gái của Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long.
- Ngươi còn trẻ nhỉ. Cha mẹ của hai đứa đâu, có tới không?
Tiểu Ngọc Tỷ sửng sốt một chút, sau đó nói:
- Lão sư, ta tới là được rồi.
- Cũng được, là thế này…
Lão sư nói:
- Gần đây phụ huynh trong lớp có ý kiến. Họ bảo Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long học không bằng những em khác. Lớp này của chúng ta vốn là lớp có thành tốt gần như tốt nhất trường, là lớp hỏa tiễn. Khi lão sư giảng bài sẽ nói thêm những nội dung nâng cao. Vốn cơ sở hai đứa nhỏ không tốt, chắc chắn không theo kịp.
Tâm tình của Tiểu Ngọc Tỷ dần trầm xuống theo lời lão sư nói. Vốn nàng còn tưởng đây chỉ là họp phụ huynh bình thường. Khương Vô cũng nói họp phụ huynh chỉ nói một tí vấn đề thường ngày của bọn nhỏ chứ không có chuyện đặc biệt gì.
Nhưng hình như chuyện này có phần khác với những gì họ tưởng tượng.
Tiểu Ngọc Tỷ nói:
- Lão sư, ngươi có ý gì? Lục Nguyên và Đại Long nhà chúng ta đều rất thông minh, sao có thể không theo kịp tiến độ học tập?
- Ngươi đừng hiểu lầm…
Lão sư cười nói:
- Ý của ta là muốn để hai đứa nhỏ đổi lớp khác. Việc này lão độ nhà trường cũng biết, ta chỉ là muốn tốt cho chúng mà thôi. Theo không kịp tiến độ, dần dà bọn nhỏ sẽ không học được gì cả, như thế là không tốt cho chúng. Ý của chúng ta là muốn để chúng tới lớp bình thường chứ không có ý gì khác. Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều.
Việc lão sư nói không sai. Nàng cũng dùng chính đạo lý này để thuyết phục lãnh đạo nhà trường: Vì tốt cho Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long, hai đứa thật sự không theo kịp tiến độ học tập của lớp.
Liên quan tới người đưa Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long vào nên ban đầu nhà trường cũng không đồng ý. Có điều về sau không chịu nổi sự khuyên bảo của hội phụ huynh. Vì thế nhà trường cũng đồng ý, chung quy thì lý do này hoàn toàn xác đáng.
Chuyện Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long nhập học là do Lục Viễn sai người xử lý. Người kia cũng không phải quyền cao chức trọng gì. Nhà trường cân nhắc một hồi thì bảo chủ nhiệm lớp xử lý việc này thật tốt.
Tiểu Ngọc Tỷ đối diện với lão sư, ánh mắt kiên định nói:
- Tuy ta không hiểu sự sắp xếp này của các người, cũng không thể nói việc này có phải chuyện tốt cho hai đứa nhỏ không. Thế nhưng ta hiểu rõ một chuyện, sự tình này theo lý mà nói thì nên thông báo riêng với ta chứ không phải nói trước lớp, giải quyết bằng một phương thức nhục nhã thế này.
Tiểu Ngọc Tỷ không học cao, thế nhưng nàng hiểu đạo lý!
Vào lúc này, một nữ phụ huynh có chiều cao khiêm tốn lên tiếng:
- Cần gì phải giảng đạo lý với lưu dân. Chồng ta là cục trưởng trật tự tư. Ngay cả khi ta không cho hai thằng nhóc kia tới trường đi nữa thì sao?
Nếu cục trưởng trật tự tư ở đây, hẳn ông ta không dám nói thế. Vì hắn biết hai học sinh này là em trai của Nhâm Tiểu Túc. Nói không chừng hắn còn táng vợ mình một cái nữa. Chỉ sợ việc này cục trưởng gì đó cũng không biết. Những người đàn ông có chức vụ cao làm sao quan tâm tới chuyện họp phụ huynh nhỏ bé này.
Ngược lại, vợ và người thân của hắn lại quen thói cáo mượn oai hùm nên mới dám lớn mồm như thế.
Quả thật loại chuyện này ở trong cuộc sống đâu đâu cũng có.
Một nam phụ huynh khuyên:
- Ngươi không cần nói vậy. Chuyện này chúng ta có thể từ từ thương lượng, không nên dùng quyền thế dọa người.
Mà những phụ huynh khác đều im lặng.