Chương 334: Ảo Thuật Gia Tông Thừa
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, cũng không thể trách hắn khinh thường hàng rào 178 được. Chung quy suy nghĩ một chút mà xem, ở nơi sơn cùng ác địa kia không giống bộ dáng có tiền tí nào.
Có điều sau khi được Dương Tiểu Cận thông não, Nhâm Tiểu Túc liền hiểu vì sao tuy hàng rào 178 là biên thùy nhưng có nhiều người đánh chủ ý lên nó như thế…
Khó trách hàng rào 178 muốn thanh trừ thổ phỉ, mở đường mậu dịch. Hẳn là muốn bành trướng tới Trung Nguyên a!
Mấu chốt là, có tiền như thế mà lão tiểu tử Trương Cảnh Lâm còn không muốn làm Tư lệnh hàng rào 178 nữa? Sĩ diện hảo!
Nhâm Tiểu Túc thầm xem thường Trương Cảnh Lâm trong lòng…
Khi tới hàng rào thứ hai, Dương Tiểu Cận lần nữa biến mất. Nhâm Tiểu Túc sau khi đổi vàng xong liền quay về địa điểm tập hợp nhưng Dương Tiểu Cận vẫn không thấy đâu. Mà Tông Thừa đang nói chuyện phiếm với các chiến binh nano.
Binh sĩ của Tông Thừa đưa ghế gấp tới cho chiến binh nano dùng, còn cho họ đồ ăn vặt từ phương bắc nữa.
Dường như Tông Thừa rất thích đám chiến binh nano, cũng nguyện ý giao tiếp với họ. Dù chiến binh nano có kiêu ngạo tới đâu cũng không dám đắc tội với đại nhân vật tới từ Tông thị, nói chuyện tương đối hòa hợp.
Khi Nhâm Tiểu Túc quay về, hắn không tới đó ngay mà đứng xa xa nhìn. Hắn thấy hình như Tông Thừa đang làm ảo thuật, chỉ thấy trong tay gã thiếu niên cầm một cái ấm nước rồi hỏi chiến binh nano:
- Bình thường ngươi thích uống gì nhất?
Chiến binh nano kia cười đám:
- Ngài khách khí rồi. Ta uống nước là được.
- Ừ…
Tông Thừa nói xong thì nghiên chai, từ trong bình đổ ra là nước lọc.
Tông Thừa lại ngẩng đầu nhìn một binh lính khác:
- Ngươi thích uống gì? Nói cái khác đi.
- Ta thích uống nước nho.
Chiến binh nano nói.
- Cũng được.
Tông Thừa lại nghiêng chai, nguyên bản ban đầu là nước, mà nay đổ ra lại là nước nho.
Chiến binh nano kinh hô:
- Bình này của ngài có cơ quan hả?
- Tới, cho ngươi kiểm tra.
Tông Thừa đưa chai cho chiến binh nano, chiến binh nano nhìn vào miệng chai, phát hiện bên trong không có cơ quan gì cả.
Bấy giờ, Tông Thừa quay đầu liền thấy Nhâm Tiểu Túc đang đứng:
- Tiểu Túc huynh đệ! Tới đây ngồi chơi, đợi Dương Tiểu Cận quay về chúng ta lần nữa lên đường.
Nhâm Tiểu Túc đi tới, cười nói:
- Ngươi biết làm ảo thuật với lá bài không?
- Đây là trò mà ảo thuật gia nào cũng biết đó.
Tông Thừa móc một bộ bài từ trong ngực ra:
- Ngươi muốn lá bài nào?
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có chút không đúng. Nhân vật quan trọng của một tập đoàn sao lại si mê thứ ảo thuật này. Hắn nghe nói Tông Thừa là siêu phàm giả, hẳn là năng lực siêu phàm của đối phương có liên quan tới ma thuật nhỉ?
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Lá bốn đi?
- Đơn giản.
Tông Thừa tự tin nói:
- Ngươi rút tùy ý 4 lá bài.
Tông Thừa xòe bài thành một cánh quạt, mặt lá bài hướng xuống đất. Tất cả mọi người đều không thấy đó là lá gì.
Nhâm Tiểu Túc đưa tay rút bài. Đây là bài tú lơ khơ thường dùng làm ảo thuật. Hắn cũng có…
- Thật đúng là lá 4 nha.
Nhâm Tiểu Túc nhìn lá bài trong tay, kinh hỉ nói:
- Tông Thừa huynh đệ thật sự lợi hại.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc trả bài về. Tông Thừa có chút sửng sốt. Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng lại chẳng phát hiện ra là chỗ nào.
- Đâu có đâu có, chút tài mọi thôi.
Tông Thừa mỉm cười cất bài vào hộp rồi nhé vào túi áo ở phần ngực.
Bấy giờ, hắn cười ấm áp:
- Đúng rồi, Tiểu Túc huynh đệ. Vừa rồi ta nghe nói, quan hệ của ngươi và Hứa Hiển Sở khá đặc biệt?
Nhâm Tiểu Túc nhìn Tông Thừa cười to:
- Cũng được a. Chủ yếu là nhân tài ta đều cử cho lão sư mà thôi.
Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc biết Tông Thừa muốn hỏi gì. Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ cự tuyệt có thêm bùa hộ thân cả.
Nụ cười Tông Thừa vẫn không đổi:
- Ta và Hứa huynh cũng xem như có quen biết. Xem ra chúng ta rất có duyên. Bất quá xin hỏi một chút, sư phụ của ngươi là
- Trương Cảnh Lâm….
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói:
- Bình thường ta sẽ không nói cho ai biết bí mật này đâu, phải khiêm tốn.
Khóe mắt Tông Thừa có chút co quắp. Đây mà gọi là bí mật hả? Cả Dương thị có ai mà không biết chuyện này đâu!
Ngay cả bên hắn cũng nhận được tin tức này. Ban đầu Tông Thừa còn do dự, không biết chuyện này có thật không. Kết quả người trong hàng rào 88 đều biết, em trai của Nhâm Tiểu Túc khiến cục trưởng trật tự tư phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Từ khi xuất phát, Tông Thừa đã phát hiện thái độ của Dương Ngọc An không đúng, thì ra là do chuyện này.
Sau khi xác nhận xong, nụ cười của Tông Thừa với Nhâm Tiểu Túc càng thêm thân thiện. Nguyên bản thỉnh thoảng hắn sẽ tìm Dương Tiểu Cận trò chuyện. Bây giờ hắn đối với Dương Tiểu Cận như người xa lạ, nếu được cũng chẳng nói nhiều hơn một câu, từ gọi nàng là Tiểu Cận nay đã đổi thành Dương Tiểu Cận.
Việc này khác hoàn toàn với kế hoạch ban đầu của Tông Thừa. Vốn trong kế hoạch, hắn phải là nam chính mới đúng.
Không phải Tông Thừa sợ Nhâm Tiểu Túc, giống như Dương thị dám giam giữ La Lam vậy. Tuy thế lực hai bên rất lớn nhưng chưa chắc Dương thị đã sợ Khánh thị.
Tông thị với hàng rào 178 cũng thế, Tông thị họ kinh doanh ở phía bắc ngần ấy năm, đâu phải đèn đã cạn dầu.
Bất quá, hắn cảm thấy với tư cách là nam nhân, dã tâm của hắn càng lớn hơn, không thể vì mấy chuyện nhi nữ tình trường làm cản trở.
Tông thị ẩn nhẫn ở phương bắc cằn cỗi đã lâu. Ai cũng nói họ là linh cẩu, thậm chí còn không thừa nhận họ là tập đoàn.
Bây giờ phía nam chiến loạn là thời cơ tốt để Tông thị quật khởi, chuyện lớn không thể bị hủy trong tay hắn
...
Lần nữa xuất phát, Nhâm Tiểu Túc ngồi trên xe việt dã hỏi tài xế:
- Có thể để ta lái xe không?
Dương Tiểu Cận kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Sao tự nhiên muốn lái xe? Ngươi biết lái xe?
- Tất nhiên biết.
Nhâm Tiểu Túc tự tin nói:
- Đại gia ta sao mà không biết mấy chuyện nhỏ nhặt này được?
- Ừ, được.
Dương Tiểu Cận dừng xe lại để đổi tài xế.
Nhâm Tiểu Túc hưng phấn không thôi đạp chân ga. Kết quả vừa lái xe được 10 phút, Dương Tiểu Cận đã chĩa súng vào đầu Nhâm Tiểu Túc:
- Ngừng xe, để ta lái.
Nhâm Tiểu Túc hậm hực dừng xe lại:
- Có gì thì từ từ nói, động một tí là dùng súng là sao?
Dương Tiểu Cận xoa xoa huyệt thái dương, nói lảng sang chuyện khác:
- Đi một lát nữa là tới địa khu Hà Cốc rồi. Tới lúc đó ta sẽ bỏ qua Tông Thừa và chiến binh nano, đơn độc hành động.
- Hả?
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
- Không phải cùng đi tiêu diệt à, chỉ có hai chúng ta thì tiêu diệt thổ phỉ thế nào?
- Hẳn ngươi còn chưa biết sự nghiêm trọng từ việc cướp bóc ở phương bắc đâu.
Dương Tiểu Cận giải thích:
- Tổ chức thổ phỉ có trên trăm cái, số người ít nhất trong mỗi tổ chức chắc gần trăm người. Đây là tai họa ngầm Tông thị để lại từ mấy năm trước.
- Nhiều như thế?
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc, có tới trăm tổ chức?
- Vì thế, lần này đoàn chúng ta có trên dưới một trăm người. Một khi gặp phải tổ thức thổ phỉ có quy mô lớn sẽ đánh không lại đâu.
Dương Tiểu Cận nói.