Đệ Nhất Danh Sách

Chương 335: Hành Động Đơn Độc

Chương 335: Hành Động Đơn Độc
- Vậy sao không để mấy người kia đi…
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Này chẳng khác nào bảo chúng ta đi chịu chết cả? Trực tiếp phái đại quan qua tiêu diệt họ là được rồi!
- Ngươi biết vì sao nơi đó trở thành khu vực chẳng ai quản lý không?
Dương Tiểu Cận nói:
- Vì nơi đó là đầu mối giao thông then chốt của cả tây bắc. Tại ngã tư đó có ba hướng đi tới Tông thị, Dương thị và hàng rào 178. Ai đưa binh tới chỗ đó cũng trở thành nghi kỵ cho hai nhà còn lại. Năm đó, ba nhà vì chuyện này mà xảy ra không ít xung đột. Tất cả đều không muốn nơi này nằm dưới sự khống chế của bất kỳ ai.
- Cho nên mọi người chẳng ai động vào, dần dần nơi đó biến thành khu vực của thổ phỉ?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
- Khó trách ba nhà phải liên hợp hành động, ngay cả Hứa Hiển Sở cũng chạy tới Dương thị một chuyến.
- Đúng thế, thậm chí đa số tổ chức thổ phỉ đã an cư lạc nghiệp ở đó, cướp đoạt nữ nhân sinh con đẻ cái…
Dương Tiểu Cận nói:
- Muốn dùng quân đội phải liên hợp, không ai được hành động đơn độc. Lần này mọi người đã động sát tâm với đám thổ phỉ, nạn trộm cướp này nhất định phải tiêu diệt.
- Vậy mọi người cũng cùng nhau tấn công chứ…
Nhâm Tiểu Túc cạn lời:
- Để chúng ta đơn độc tới đó làm gì?
- Địa hình Hà Cốc phức tạp kỳ lạ, cực kỳ thuận tiện cho thổ phỉ ẩn núp….
Dương Tiểu Cận nói tiếp:
- Phải có người thăm dò tình hình thổ phỉ tại Hà Cố, biết họ tập trung ở đâu để một mẻ hốt gọn, sau đó mới bắt đầu tấn công.
Việc này Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, họ đi là để dò đường, cũng không tốn sức chém giết làm gì. Kế hoạch nguyên bản không có chuyện của hắn và Dương Tiểu Cận, nhiệm vụ chủ yếu rơi lên người 30 chiến binh nano và người của Tông thị.
Nếu quân đội trực tiếp tiến vào Hà Cốc, rất nhiều tổ chức thổ phỉ sẽ chạy đi hoặc lẫn trốn, hơn nữa ba nhà cũng dễ nổi lên mâu thuẫn.
- Ngươi muốn để đám người kia lại, chủ yếu chắc là Tông Thừa nhỉ?
Nhâm Tiểu Túc thăm dò.
- Ừ…
Dương Tiểu Cận gật đầu:
- Vì Tông thị quen thuộc với Hà Cốc nên đề nghị lần này là bắt đầu từ phía họ. Thế nhưng thổ phỉ là chính tay họ nuôi dưỡng, rất nhiều thế lực bên trong có quan hệ không nhỏ tới Tông thị. Nếu để họ dẫn đường chúng ta chỉ thấy được một mặt, đó là những thứ hắn muốn chúng ta thấy.
Nói cho cùng là đề phòng Tông thị, không muốn bị Tông thị dắt mũi.
Mà Nhâm Tiểu Túc cũng không có ý kiến gì. Phải nói Dương Tiểu Cận cũng là kẻ tài cao gan lớn. Nếu là người bình thường là gì có ai dám thật sự xông vào hang ổ của thổ phỉ. Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Ngươi không sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn à?
- Không phải còn có ngươi à?
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái. Nói xong nàng đạp chân ga chạy thẳng về phía trước.
Lúc rời khỏi hàng rào, Dương Tiểu Cận tận lận để xe họ ngồi lọt xuống dưới cùng. Lúc này, đoàn xe đang tới một ngã rẽ. Cho nên, khi Dương Tiểu Cận đột nhiên đổi hướng thì những chiếc xe phía trước cũng không phản ứng kịp!
Đợi tới khi họ biết xe của Dương Tiểu Cận đã đổi hướng đã không kịp. Chỉ có thể dừng xe nhìn Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận một đường đi về phía tây bắc, trơ mắt nhìn gió bụi mù mịt phía sau xe của họ.
Phía nam là một mảnh cây cối xanh um tươi tốt. Vẻn vẹn chỉ cách hai hàng rào mà mặt đất từ màu xanh chuyển sang màu vàng, trước mắt đều là đất đai cằn cỗi.
Đi tiếp sẽ rất khó để thấy được mảnh rừng nào nữa, chỉ có những bụi cỏ trầm thấp mà thôi.
Nguyên bản trước thiên tai nơi này đã dần hạn hán, đất đai thoái hóa nghiêm trọng, phải hao phí rất nhiều nhân lực cùng tài lực để cải thiện.
Sau thiên tai, nơi này triệt để hoang vu.
Tong Thừa nhìn xe việt dã rời đi, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.
Một chiến binh nano xuống xe hỏi:
- Đội trưởng, chúng ta làm thế nào bây giờ?
Đội trưởng nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chúng ta tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.
Vốn họ muốn xâm nhập vào Hà Cốc từ phương bắt, chuyện Dương Tiểu Cận gia nhập vào đội ngũ của họ là việc ngoài ý muốn. Vì thế, dù hiện tại Dương Tiểu Cận rời đi thì đội hình của họ vẫn được giữ nguyên.
Tông Thừa nhìn các chiến binh nano nói:
- Khả năng cao họ có nhiệm vụ quan trọng hơn. Có điều chẳng sao, hy vọng tiếp tới chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.

Dựa vào kế hoạch đã định, hẳn Dương Tiểu Cận và Nhâm Tiểu Túc sẽ theo đội ngũ đi về phía đông. Nơi đó là đầu tuyến Doanh Sơn, Tháp Sơn, Viễn Sơn. Một đường đi tới khu vực trung tâm của Hà Cốc.
Lần này Dương Tiểu Cận thay đổi tuyến đường, nàng sẽ đi qua núi Đạt Bản, núi Đường Uông, quan ải rồi mới tụ họp cùng đội ngũ. Đây là kế hoạch Dương Tiểu Cận vạch ra từ sớm. Nàng muốn tận mắt nhìn xem nạn trộm cướp của Hà Cốc đến cùng là thế nào.
Xe chạy không được bao lâu thì hai người đã bỏ xe đi bộ. Tuy có chậm hơn nhưng nhưng người khác nhìn vào sẽ không đoán được ngay họ là người của tập đoàn.
Thậm chí Dương Tiểu Cận còn đặc biệt chuẩn bị một chút y phục rách rưới cho hai người, khiến họ càng giống lưu dân vừa chạy trốn khỏi nhà xưởng Dương thị hơn.
Dương Tiểu Cận nói:
- Kỳ thật tại Hà Cốc còn có nhiều nơi quần cư nhỏ của con người. Đó là những lưu dân không chịu đựng được sự bóc lột của tập đoàn mà trốn tới. Dựa vào nguồn nước xung quanh mà miễn cưỡng cày ruộng kiếm sống.
- Họ không sợ thổ phỉ à?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Thổ phỉ cố ý để một ít lưu dân sống ở Hà Cốc…
Dương Tiểu Cận nói:
- Họ sẽ không động tới đá lưu dân này. Ban đầu không ai biết đây là mánh khóe của họ. Về sau, mỗi lần có tập đoàn tới vây quét, họ chạy không kịp sẽ giấu vũ khí đi, trốn vào khu quần cư của lưu dân, giả trang bản thân là lưu dân sống ở đó.
Nhâm Tiểu Túc bất ngờ:
- Vậy cũng được?
- Đối với tập đoàn mà nói, con người cũng là một dạng tài nguyên…
Dương Tiểu Cận giải thích:
- Ban đầu, khi Dương thị thấy khu quần cư của lưu dân thì giải họ về thị trấn, để họ tiếp tục làm việc cho nhà xưởng, tạo ra giá trị cho tập đoàn. Gần một năm sau, thổ phỉ cải trang lưu dân dẫn theo một đám lưu dân khác trốn về Hà Cốc…
- Làm thổ phỉ cũng khó khăn ghê nhỉ.
Nhâm Tiểu Túc cảm thán.
- Ta hoài nghi phía sau lưng họ có người chỉ điểm.
Dương Tiểu Cận nói.
- Cũng có thể là chính họ nghĩ ra mà.
Nhâm Tiểu Túc đứng trên một mô đất lên tiếng.
- Không phải ta khinh thường thổ phỉ. Mà chắc chắn phía sau lưng họ có thế lực trợ giúp…
Dương Tiểu Cận nói:
- Những phế tích về nền văn minh trước tai biến đã bị đào sạch. Thứ còn để lại không nhiều, người bán hàng rong cũng bị hù mà chẳng dám tới. Vậy những năm nay họ sống bằng cái gì? Chúng ta phát hiện, đám thổ phỉ thường xuyên có súng ống mới, thậm chí còn có cả xe mô tô nữa. Tin tức về tập đoàn của thổ phỉ cũng đặc biệt nhanh nhạy. Nếu nói phía sau đám thổ phỉ không có ai ta thật sự không tin.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất