Chương 336: Người Đứng Phía Sau
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi:
- Chẳng lẽ là Tông thị. Không phải ngươi bảo Tông thị đã nuôi dưỡng thổ phỉ à?
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Không phải, thế lực phía sau thổ phía dường như đối kháng với Tông thị. Cũng vì vậy mà Tông thị không thể làm gì đám thổ phỉ cả. Hơn nữa người kia cũng như chuột, rất khó tìm.
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc cũng khá mù mịt về chuyện này, thế nhưng nghe Dương Tiểu Cận nhắc tới chữ chuột, không biết vì sao hắn bỗng nhớ tới La Lam…
Tuy hình thể hai bên khác xa nhau. Thế nhưng cả hai có điểm chung là rất thích chui cống thoát nước…
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc cảm giác như bản thân đã đoán được là ai bồi dưỡng thổ phỉ để làm khó Tông thị rồi. Nếu đúng như hắn đoán thì tầm nhìn của Khánh Chẩn và cả La Lam cao hơn Dương thị nhiều lắm.
Chung quy, mối quan hệ hợp tác của Dương thị và Tông thị cùng lắm chỉ kéo dài được một hai năm là cùng. Mà đám thổ phỉ làm khó Tông thị cũng đã năm sáu năm nay rồi.
Nếu là Khánh Chẩn và La Lam làm thật thì tâm tư hai người này rất sâu nha…
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc không biết quá trình đổi chủ của Khánh thị thế nào, cũng chẳng biết Khánh Chẩn đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để có được ngày hôm nay.
Hiện giờ, xem ra Tông thị khó chịu lắm. Bằng không đã chẳng tìm kiếm sự hỗ trợ từ hàng rào 178 và cả Dương thị nữa. Dù sao đó cũng là thổ phỉ do chính họ tạo ra. Cuối cùng bản thân lại không khống chế được. Nói ra chẳng phải trở thành chuyện cười cho người khác?
Nhâm Tiểu Túc nói suy đoán của bản thân cho Dương Tiểu Cận biết:
- Ta cảm thấy hẳn là Khánh thị ở đằng sau yên lặng giúp đỡ đám thổ phỉ.
- Không sao…
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Không có quan hệ quá lớn với ta.
- Ngươi với Dương thị…
Nhâm Tiểu Túc có chút chần chờ, cuối cùng cũng không hỏi được hết câu.
- Không có gì phải băn khoăn cả…
Dương Tiểu Cận nói tiếp:
- Dương thị đã mục nát từ lâu. Thân tình có hay không cũng được. Bây giờ chúng ta đi tới núi Đạt Bản thôi. Chỗ đó có khu quần cư của lưu dân cùng hang ổ của thổ phỉ.
- Ngươi rất quen thuộc với nơi này nhỉ?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Cũng có thể nói vậy…
Dương Tiểu Cận trả lời:
- Mấy năm nay thường xuyên lui tới.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
- Tới đây làm gì?
- Luyện súng.
Dương Tiểu Cận trả lời.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới nhận ra, nguyên lai Dương Tiểu Cận dùng thổ phỉ ở đây để luyện súng? Khó trách Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, đôi khi Dương Tiểu Cận rất giống hắn, đều là cỏ dại ngoan cường nơi hoang dã.
- Muốn học không?
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ta dạy ngươi.
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày:
- Kỹ năng dùng súng của ta rất tốt.
- Cũng chẳng biết năng lực đó của ngươi là gì lại sao chép được kỹ năng của người khác…
Dương Tiểu Cận nói tiếp:
- Bất quá ngươi vẫn chưa học được toàn bộ, cách hít thở không đúng.
Nhâm Tiểu Túc cười cười, quả nhiên là đại sư có kỹ năng súng ống hoàn mỹ. Chỉ thấy hắn bắn súng đã đoán được hắn có thể phục chế kỹ năng. Kỹ năng súng ống cao cấp và hoàn mỹ có khác biệt rất lớn.
Nhâm Tiểu Túc cũng không làm kiêu:
- Ngươi tính dạy thế nào?
- Thực hành thôi.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh đáp.
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói:
- Ta còn tưởng là cầm tay chỉ dạy cơ đấy.
- Cái gì?
Vì âm thanh của Nhâm Tiểu Túc quá nhỏ nên Dương Tiểu Cận không nghe rõ.
Nhâm Tiểu Túc đáp:
- Không có gì!
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Phải làm thế nào mới giống một lưu dân?
- Việc này thì ta rất hiểu. Ngươi không nên đội nón lưỡi trai…
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Lưu dân sẽ không đội nón.
Bấy giờ Dương Tiểu Cận nhanh gọn cất nón đi. Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một lúc. Rất ít khi hắn thấy đối phương tháo nón xuống nha.
- Sau đó thì sao?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Tóc cũng không thể gọn gàng quá, cũng không nên quá rồi, tương đối là được.
Nhâm Tiểu Túc đánh giá cô gái. Y phục hợp lý rồi, có điều vẫn khác biệt với lưu dân. Tóc của lưu dân là tự cắt nên khá nham nhở, cũng chẳng ai để ý bề ngoài có gọn gàng không.
Kết quả vừa nói xong, hắn liền thấy Dương Tiểu Cận rút chủy thủ ra, không chút do dự tự cắt một ít tóc của mình rồi vò rối.
Vốn tóc Dương Tiểu Cận ngắn tới cằm, gọn gàng chỉnh tề. Bây giờ cắt xong trông chẳng khác nào chó gặm cả.
Tuy một hai tháng là dài lại. Thế nhưng điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên là, vì để giống lưu dân hơn mà Dương Tiểu Cận không thèm để ý tới hình tượng của mình.
Nhâm Tiểu Túc biết, thiếu nữ trong hàng rào rất yêu quý mái tóc của mình, quý như mạng sống vật.
Mà Dương Tiểu Cận thì không chút do dự cắt tóc.
Dương Tiểu Cận lắc lắc đầu:
- Bây giờ thì sao, được chưa?
- Ừ, giống rồi…
Nhâm Tiểu Túc nín cười:
- Mặt sạch quá, quần áo cũng vật. Thế nhưng không sao, theo như ngươi nói thì ta chỉ cần đi vào núi Đạt Bản, đi một hôm thì chẳng thể sạch sẽ được nữa đâu.
- Đi thôi…
Dương Tiểu Cận gật đầu:
- Hai chúng ta kiếm vài lý do thoái thác đi. Vạn nhất tới khu quần cư, người ta hỏi vì sao chúng ta tới đó thì sao. Ngươi… năm nay bao nhiêu tuổi?
Thẳng tới hôm nay, dường như đây là lần đầu tiên Dương Tiểu Cận hỏi về vấn đề riêng tư của Nhâm Tiểu Túc. Trước giờ họ chưa từng nói về những chủ đề này. Lúc còn ở Cảnh Sơn, họ chỉ nói trong núi có gì, tới hàng rào 109 thì nói về chiến binh nano của Lý thị. Gần đây lại thảo luận nạn trộm cướp của Hà Cốc, họ chưa từng nói tới vấn đề riêng của đối phương. Cứ như không để ý tới vậy.
Nhâm Tiểu Túc nhớ mang máng hình như Dương Tiểu Cận 18 tuổi, hắn thì 17 tuổi. Nếu hắn nói thật thì chẳng phải sẽ kêu Dương Tiểu Cận là tỷ rồi à, như vậy thiệt thòi cho hắn quá.
Nhâm Tiểu Túc trầm tư nói:
- Năm nay ta 20 tuổi.
Dương Tiểu Cận gật đầu:
- Ừ, ta 21. Ngươi kêu ta là tỷ tỷ là được. Gặp người khác thì đừng nói lỡ miệng đấy.
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Này là lừa hắn đúng không? Trước kia đều là Nhâm Tiểu Túc hố người khác, bây giờ hắn lại bị người khác hố rồi.
- Ngươi 21 tuổi?
Nhâm Tiểu Túc không phục:
- Ngươi lấy CMND ra đây ta xem.
- Bỏ rồi.
Dương Tiểu Cận điềm nhiên như không có việc gì:
- Được rồi, không cần để ý mất chuyện nhỏ này. Cũng do ngươi nói dối trước mà.
Nhâm Tiểu Túc chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Hai người tiếp tục đi về phía tây bắc. Trong lòng Nhâm Tiểu Túc thì thầm nghĩ làm sao để lấy lại sĩ diện.
Tại nơi hoang dã, hai người như hai cái chấm đen nhỏ di động trên đồi núi gợn sóng.
Chạng vạng tối, cái bóng của hai người được kéo dài trên mặt đất. Mặt trời thiêu đốt trên đỉnh đầu họ.
Ban đêm, một biển sao sáng lấp lánh chiếu rọi phía trên hai người, phảng phất như có thể chạm vào.
Dương Tiểu Cận vừa đi vừa nói:
- Ta đói bụng.
Nhâm Tiểu Túc phụ họa:
- Ta cũng thế.
- Đó không phải điều ta muốn nghe…
- Sao ngươi không đem theo đồ ăn?
- Lưu dân làm gì có đồ ăn. Bây giờ ta là lưu dân…
Dương Tiểu Cận khẳng khái nói:
- Hơn nữa có ngươi đi theo, ta cũng không cần mang theo đồ ăn.