Chương 343: Đầu Hàng
Kim Lam vừa nói dứt lời thì tiểu huynh đệ hỏi hắn sợ ngây người. Cả đám hai mặt nhìn nhau:
- Đại ca, có khi nào họ lừa ngươi không?
- Không phải…
Kim Lam lắc đầu:
- Họ còn muốn giữ bí mật mà. Thế nhưng ta phát hiện chân tướng từ nét mặt của họ!
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Thủ hạ nói:
- Không lẽ lại chạy?
Đánh là đánh không lại Nhâm Tiểu Túc rồi. Cho nên hiện tại đám Kim Lam chỉ có thể vụng trộm thương thượng với nhau. Bằng không thừa dịp buổi tối mọi người đi ngủ thì họ chạy trốn, như thế là tìm lại được tự do rồi.
Có điều hiện tại Kim Lam đã thay đổi ý định:
- Chạy cái rắm, không chạy. Lão tử phải cắm rễ ở đây, lỡ mà về sau có cơ hội vào trong hàng rào 178 thì tốt quá rồi.
Nội tâm những người khác lại nghĩ:
“Nhưng có thể người ta sẽ không dẫn họ theo mà?”
- Cho nên các ngươi phải biểu hiện tốt một chút!
Kim Lam nói:
- Được rồi, để ta nói chuyện với đám người mới một chút, kêu họ yên tĩnh lại. Chúng ta đã có đại ca mới rồi, không được lộn xộn.
Đám thủ hạ im lặng, họ còn có thể nói được gì nữa?
Kim Lam đi tới trước mặt đám thổ phỉ, cười nói:
- Các người khỏe chứ, các người tới từ núi nào?
- Sườn núi phía tây của Đại Bản.
Đầu lĩnh thổ phỉ lên tiếng:
- Ta nói cho ngươi biết, trong nhà chúng ta có hơn 50 huynh đệ. Mau thả chúng ta ra, bằng không đợi huynh đệ chúng ta tới thì không để các người đẹp mặt đâu.
Kim Lam cười nhạo:
- Huynh đệ, ngươi uy hiếp ai vậy. Trước mặt người của hàng rào 178 cũng dám to mồm? Nhà của ngươi có hơn 50 huynh đệ, ngươi biết hàng rào 178 của chúng ta có bao nhiêu huynh đệ không?
Thổ phỉ đối diện Kim Lam ngây ngẩn cả người. Chuyện quái quỷ gì thế này? Người của hàng rào 178 là sao?
Khó trách chỉ có một đôi nam nữ đã đánh cho họ người ngã ngựa đổ. Hắn nhìn Kim Lam, nghi ngờ hỏi:
- Tất cả các người đều là người của hàng rào 178?
Kim Lam dừng một chút:
- Ta bây giờ vẫn chưa phải…
- Vậy ngươi nói với ta làm quái gì…
Thổ phỉ nọ tức giận.
- Nhưng hai vị đánh các ngươi thì phải đó!
Kim Lam hạ giọng nói:
- Huynh đệ, trước kia ta ở sườn núi phía bắc Cây Nấm, ngươi biết không?
- Đợi một chút…
Thổ phỉ sửng sốt một chút:
- Ngươi cũng bị bắt tới? Ta từng nghe nói ở núi Cây Nấm có 20 thổ phỉ khốn nạn vô cùng.
Bấy giờ Kim Lam đen mặt:
- Ngươi nói kiểu gì đó. Hiện tại lão tử đã bỏ tà gian theo chính nghĩa rồi. Ngươi có thấy cây súng bên hông ta không, là của hai vị gia kia thưởng cho đó! Về sau lão tử chính là đội trưởng của các ngươi, thông minh một chút cho ta!
Thổ phỉ kia nhỏ giọng nói:
- Vậy hai vị kia thật sự tới từ hàng rào 178? Làm sao ngươi biết
- Hắc hắc…
Kim Lam nhỏ giọng:
- Báo cho ngươi biết, việc này là ta tự mình phát hiện được, không giả đâu. Hiện tại ngươi vẫn muốn quay về sườn núi phía tây của ngươi hai ở lại nơi này dệt nên tiền đồ hoa gấm?
Nói tới đây thổ phỉ nọ đã bán tín bán nghi. Người bình thường sẽ không dám cầm uy danh của hàng rào 178 ra đùa giỡn. Hơn nữa thực lực cường đại của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đã bày ra ở đó, khiến người khác không khỏi sợ hãi.
Kim Lam nhỏ giọng nói:
- Năm trước vừa vào đông, Hứa gia có đi ngang nơi này. Ngươi nghe chuyện này chưa?
- Nghe rồi nghe rồi.
Hai mắt đầu lĩnh thổ phỉ sáng lên:
- Chẳng lẽ hai người này có quan hệ với Hứa gia?
- Việc này ta không rõ lắm…
Kim Lam nói;
- Thế nhưng khi Hứa gia đi ngang qua, một tên thổ phỉ đầu heo thiếu mắt muốn đánh cướp hắn. Hai tên nhảy ra bị chế phục hoàn toàn, kết quả đám thổ phỉ không phục, hơn 50 tên xông lên cũng chẳng làm gì được hắn. Thế là oan ức bỏ mình!
- Việc này ta cũng có nghe nói, đây là thật.
Đầu lĩnh thổ phỉ nói:
- Nghe nói Hứa gia có năng lực triệu hoán Ảnh tử.
- Ảnh tử có cái chảo rất lợi hại…
Kim Lam hưng phấn nói:
- Lại nghe nói, chảo kia đặc biệt lợi hại. Hơn 50 người bắn nửa giờ vẫn không phá nổi nó.
- Việc này có phần khoa trương, ta nghe nói chỉ bắn chừng 2 phút thôi…
- Không cần để ý mấy chi tiết này…
Kim Lam có chút cụt hứng:
- Về sau tên thổ phỉ đầu hoa kia cực kỳ hối hận. Khi ấy Hứa gia còn chưa thành danh, nếu khi ấy bọn họ đi theo thì sợ rằng thoát khỏi bể khổ lâu rồi. Hiện tại cơ hội bày ra trước mặt huynh đệ chúng ta, cho nên ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cho kỹ a.
- Mấu chốt là ai có thể xác định họ là người của hàng rào 178?
Thổ phỉ đầu lĩnh không phục:
- Tuy hai người họ lợi hại thật, thế nhưng ta không tin thân phận của họ lắm.
- Tùy ngươi thôi.
Kim Lam tiêu diều nói.
Giờ khắc này bỗng dưng hắn có cảm giác, cả thế giới đều say chỉ có mình hắn tỉnh.
Vào lúc này, Kim Lma lại thấy trong lò gạch có một bóng đen lóe lên. Hắn tưởng mình hoa mắt nên hỏi người bên cạnh:
- Vừa rồi các ngươi có thấy gì không?
- Hình như có một bóng đen, tốc độ cực kỳ nhanh.
Có người trả lời.
Thổ phỉ bị bắt hôm nay cười hắc hắc;
- Chỉ sợ trong nhà chúng ta có huynh đệ không yên lòng nên tới đây tìm chúng ta đấy!
- Cái rắm thúi.
Kim Lam khinh miệt xì một tiếng:
- Các người có cảm tình tốt thế à?
Có thổ phỉ nhanh chóng chạy tới lò gạch, Kim Lam theo sau không sợ đối phương chạy thoát. Kết quả mọi người chẳng phát hiện được gì, có người không cam lòng tiếp tục đuổi theo, ngược lại chưa chạy được hai phút thì thấy rõ Nhâm Tiểu Túc đang đứng đối diện nói chuyện với một Ảnh tử. Mà Ảnh tử kia đưa cho Nhâm Tiểu Túc một phong thư rồi chạy tới nơi hoang dã.
Sau lưng Kim Lam có thật nhiều người đi theo. Họ đều thấy được một màn này.
- Các người nói lúc trước Hứa gia có năng lực gì?
Một người run rẩy nhỏ giọng hỏi:
- Năng lực siêu phàm giả sẽ không trùng nhau đúng không. Ta biết…
Kim Lam nhỏ giọng nói:
- Đi mau, họ tới nơi bí mật thế này là không muốn bị người khác phát hiện. Nếu họ thấy chúng ta, nói không chừng sẽ giết người diệt khẩu đấy!
Có điều không đợi họ kịp rời đi đã thấy Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn về phía họ. Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc trầm xuống, cứ như sát ý đang dâng trào vậy.
Kim Lam thoáng cái quỳ xuống:
- Đại ca, cái gì ta cũng không thấy, đừng giết ta!
“Rầm ào ào ào.”
Thoáng một cái, đám người sau lưng Kim Lam đồng loạt quỳ xuống, sợ Nhâm Tiểu Túc giết người diệt khẩu.
Nhâm Tiểu Túc chậm rãi đi tới trước mặt đám Kim Lam, hắn im lặng thật lâu mới nói:
- Được rồi, đứng lên đi, giữ bí mật là được.
Đám Kim Lam cảm động phát khóc:
- Cảm tạ ân không giết của đại ca! Cảm tạ ân không giết của đại ca!
“Điểm cảm tạ tới từ Kim Lam, +1!”
“Điểm cảm tạ tới từ….”
Chỉ thế mà Nhâm Tiểu Túc thu được hơn 10 cảm tạ thế. Số cảm tạ tệ đã đạt mốc 900 như trước.
Đám Kim Lam lập tức chạy về khu quần cư. Trên đường đi, Kim Lam thở hồng hộc hỏi:
- Sao không chạy nữa, bây giờ tin chưa?
Thổ phỉ nọ nói:
- Ta có thể về nhà một chuyến không?
Kim Lam sửng sốt:
- Vẫn muốn chạy?
- Không phải, ta gọi những huynh đệ ở nhà tới. Cùng nhau tạo nên tiền đồ với chúng ta…