Chương 344: Tâm Tình
Bản thân có được tiền đồ rộng lớn sáng sủa cũng phải nhớ tới huynh đệ chứ. Làm thổ phỉ rất khó để chết già, ở nơi hoang vu này không phải lúc nào cũng có người tới kéo họ lên. Thời gian này họ sống rất khó khăn.
Những năm gần đây, Hà Cốc không có thương đội nào tới, muốn ăn cơm nhất định phải chém giết với những thổ phỉ khác. Ai biết còn sống qua hết hôm nay không?
Cách đây ba năm, thổ phỉ nghèo tới mức phải ăn cỏ dại, vỏ cây. Thổ phỉ cũng khổ lắm chứ.
Có vài thổ phỉ chịu không nổi phải chạy về nhà xưởng làm việc…
Vào năm trước, Khánh thị để ý tới nơi này mới giúp tình huống của họ tốt hơn. Ban đầu vận chuyển thức ăn tới cam đoan không để họ chết đói cũng không cho họ tản đi. Từ khi ấy cũng vụng trộm đưa vũ khí tới. Đây là một quá trình được tiến hành từ từ.
Đương nhin, đám thổ phỉ cũng không biết thế lực giúp đỡ mình là Khánh thị. Họ cũng chẳng quan tâm ai, họ chỉ quan tâm bản thân có thể sống được bao lâu mà thôi.
Mọi người đều biết đối phương đưa họ súng ống đạn dược là có mục đích riêng. Chỉ sợ người kia đang muốn hợp nhất Hà Cốc. Nhưng biết thì thế nào, chỉ cần họ có thể sống tiếp là được. Tới lúc đó nếu bị ép tới tuyền tuyến cũng là có cơm ăn.
Hiện giờ, một con đường sáng sủa bày ra trước mắt họ, có đi được hay không còn phải xem họ thế nào nữa.
Kim Lam nhỏ giọng nói:
- Việc này các người nói với ta cũng vô dụng. Ngươi nói với hai vị gia kia đi.
- Được rồi…
Thổ phỉ do dự nửa ngày, cuối cùng cũng tới tìm Nhâm Tiểu Túc.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc đang nói chuyện với Dương Tiểu Cận:
- Cũng chẳng biết họ có nghe qua năng lực của lão Hứa không, lỡ họ không biết thì sao?
Kỳ thật đây là một nước cờ của Nhâm Tiểu Túc. Hắn nghĩ tới hiện tại Hứa Hiển Sở thành danh, hắn lại có năng lực Ảnh tử của Hứa Hiển Sở. Nói không chừng sẽ có người nhớ tới Hứa Hiển Sở. Như thế thân phận người hàng rào 178 của họ càng thêm chân thật.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc vẫn lo, vạn nhất đám thổ phỉ không biết về năng lực của Hứa Hiển Sở thì sao?
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi không sợ cố quá thành quá cố à.
- Cùng lắm thì quay về thôi.
Nhâm Tiểu Túc hồn nhiên vô tư nói.
Trong lúc đó, một thổ phỉ đi tới. Nhâm Tiểu Túc thấy vậy bình tĩnh hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ông chủ…
Thổ phỉ do dự:
- Có thể cho ta về nhà một chuyến không?
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày:
- Ngươi còn tưởng ngươi có thể xin nghỉ ốm mà về nhà à? Ai cho ngươi đi!
- Không phải, ngài nghe ta nói…
Thổ phỉ giải thích:
- Ta chỉ muốn gọi những huynh đệ còn ở nhà qua đây thôi…
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt. Hắn nhìn Dương Tiểu Cận, đây là hiệu quả mà kế hoạch của hắn tạo thành. Xem ra đám người này vẫn rất biết nhìn hàng nha?!
Nhâm Tiểu Túc cân nhắc một chút:
- Ngươi đã biết cái gì?
Thổ phỉ nhanh chóng hoảng hốt lắc đầu:
- Cái gì ta cũng không biết. Thật đó, ta thật không biết ngài tới từ hàng rào 178 đâu!
- Cút lẹ.
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
- Cho ngươi một ngày.
- Dạ dạ, cảm ơn ngài!
Thổ phỉ nói cứ như đây thật sự là phần thưởng Nhâm Tiểu Túc cho hắn vậy.
“Điểm cảm tạ tới từ Trương Nhất Hằng, +1!”
Nói xong, Trương Nhất Hằng cưỡi mô tô một mình rời đi. Nhâm Tiểu Túc không sợ đối phương đi luôn, dù không trở lại hắn cũng chỉ mất một người mà thôi. Nhâm Tiểu Túc chẳng quan tâm.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nói với Dương Tiểu Cận:
- Xem ra cách của ta vẫn có hiệu quả.
Trước kia, điều Nhâm Tiểu Túc lo là, tuy hắn có thể dùng câu cá chấp pháp thu thập đám thổ phỉ nhưng đó cũng chỉ là ép buộc thôi. Đợi tới khi trăm, ngàn thổ phỉ tụ tập một chỗ. Chưa chắc Nhâm Tiểu Túc quản lý nổi.
Cho nên, bây giờ Nhâm Tiểu Túc mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Dương Tiểu Cận ngồi trên mô đất lẳng lặng chống cằm. Nàng cười mỉm nhìn Nhâm Tiểu Túc. Ai có thể nghĩ, Nhâm Tiểu Túc tiêu diệt thổ phỉ lại có thể chơi đùa nhiều chiêu trò như thế.
Nói thật, vốn Dương Tiểu Cận không quan tâm chuyến đi lần này có thành công không. Chuyện này có quan hệ gì với nàng? Chỉ là Dương Tiểu Cận không muốn cãi nhau với Dương Ngọc An mà thôi.
Vốn Dương Tiểu Cận có thể ở trong hàng rào làm một người rảnh rỗi giàu có. Thế nhưng nàng không thích, Dương Tiểu Cận tình nguyện nằm sấp ở nơi hoang dã ba ngày ba đêm cũng tốt hơn ở lại trong hàng rào.
Mà bây giờ, ngược lại nàng thật mong chờ Nhâm Tiểu Túc sẽ làm gì tiếp…
Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận:
- Bây giờ ta cảm thấy, Hà Cốc loạn thành thế này là do Khánh thị làm ra, hơn nữa đã bắt đầu từ năm trước.
Dương Tiểu Cận nghiêng đầu:
- Ừ….
- Khánh thị sắp xếp bố cục này nhất định là nhắm vào Tông thị và Dương thị các người. Bất quá có lẽ đối với nơi này Khánh thị chưa nắm được hoàn toàn. Lúc trước chúng ta cũng nghe được tại nơi này có ba thế lực đang dây dưa. Nói không chừng trong số đó có người của Tông thị nhằm ngăn chặn kế hoạch của Khánh thị…
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Nếu Khánh thị thắng, nơi này không còn thổ phỉ mà chỉ còn con rối của Khánh thị. Khánh Chẩn này… rất khó đối phó. Ngươi không lo à?
- Không lo…
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói.
- Ngươi oán Dương thị xem ngươi như con cờ?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Không oán cũng chẳng quan tâm.
Dương Tiểu Cận nói lảng sang chuyện khác:
- Bước tiếp theo ngươi muốn làm gì. Ta cảm thấy ngươi rất có hứng thú với Hà Cốc?
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Có lẽ sẽ có ngày ta đến đây định cư?
- Ngươi muốn rời khỏi hàng rào? Vì Nhan Lục Nguyên nhỉ, ta có thể cảm nhận được sự bài xích của thằng bé với hàng rào.
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Một phần là Lục Nguyên, ta không muốn nó buồn…
Nhâm Tiểu Túc thoáng nhìn sắc trời:
- Nhưng không chỉ vậy, chính ta cũng chẳng thích hàng rào. Ta cảm thấy nơi này tự do tự tại hơn.
- Cho nên ngươi muốn đứng vững gót chân ở đây?
Dương Tiểu Cận nghĩ nghĩ:
- Đây cũng chẳng phải việc dễ. Bây giờ chỉ mới là bắt đầu, chuyện này không dễ kết thúc đâu.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi sẽ giúp ta chứ
Trên trời mây chầm chậm bay. Đất chết màu vàng lẳng lặng cuốn theo chiều gió. Nhóm lưu dân đã đào xong kênh mương, chuẩn bị quay về nhà, gió cũng dần ngừng.
Nhâm Tiểu Túc cứ như chỉ là hỏi tùy ý thôi.
Dương Tiểu Cận có chút sửng sốt, nàng nhìn khu quần cư, cười nhẹ:
- Xem tâm tình.
Buổi tối, tiếng mô tô truyền tới từ phương xa trên đất chết. Dường như số lượng rất nhiều. Nhâm Tiểu Túc đứng nhìn ra xa, Kim Lam đứng bên cạnh hắn:
- Đại ca, có cần lấy vũ khí không? Lỡ mà đám tôn tử đó muốn quậy phá thì sao?
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn Dương Tiểu Cận đi tới sườn núi, hắn cười nói:
- Yên tâm đi, không sao đâu.
Đừng nói là hắn, chỉ cần một mình Dương Tiểu Cận cũng đủ tiêu diệt đám thổ phỉ gà đất chó kiểng này rồi
Bấy giờ, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nhớ tới, hắn từng phát hiện có tay súng bắn tỉa tiêu diệt toàn bộ tàn binh của Thần Cơ Doanh, việc này hẳn là do Dương Tiểu Cận làm.