Chương 345: Lều Vải
Nhâm Tiểu Túc đứng tại chỗ nhìn đám thổ phỉ tới gần. Người cầm đầu là tên vừa xin hắn rời đi chiều nay.
Chỉ thấy Trương Nhất Hằng còn chưa tới đã hô:
- Đại ca đừng nổ súng, là ta!
Dương Tiểu Cận nằm sấp trên mô đất, dùng kính nhắm cẩn thận quan sát những động tác dù là nhỏ nhất của đám người này, tránh có ai đánh lén Nhâm Tiểu Túc.
Bất quá Dương Tiểu Cận phát hiện, đám người này thật sự không có tính công kích gì cả. Súng của họ đều để trước ngực, chốt cũng đóng.
Hơn nữa, đám người này thật sự là tới để nhờ cậy, không chỉ mang hết súng đạn tới mà trên lưng đeo theo nệm cuốn, chăn rách.
Những thổ phỉ này nhìn qua rất hung hãn, từng người cơ bắp cuồn cuộn lái xe mô tô. Trên lưng còn có chăn mền buộc chặt…
Hai thứ này đặt chung một chỗ trông quỷ dị vô cùng…
Đây đúng thật là tính dọn tới đây ở luôn. Dương Tiểu Cận thở dài, vốn tính tới tiêu diệt thổ phỉ, sao bây giờ tự nhiên họ thành đầu lĩnh thổ phỉ rồi.
Dùng cả kinh nghiệm mà Dương Tiểu Cận từng trải qua, nàng cũng chẳng hiểu rõ lịch trình cả ngày hôm nay mình gặp phải…
Trương Nhất Hằng đi tới trước mặt Nhâm Tiểu Túc thì nhảy xuống xe ngay. Hắn cung kính nói:
- Đại ca, ta đem hết anh em kết nghĩa tới rồi nè. Về sau mọi người đều ở cùng nhau.
Người sau lưng Trưởng Nhất Hằng đều lặng lẽ đánh giá Nhâm Tiểu Túc. Đây là cao thủ tới từ hàng rào 178 ư, nhìn thật trẻ!
… không phải còn có tay súng bắn tỉa nữa à?
Bấy giờ, mọi người mới ý thức được có súng bắn tỉa đang nhắm vào mình. Vừa nghĩ thế, cả bọn không khỏi khẩn trương, sợ bản thân làm gì đó khiến đối phương hiểu lầm mà nổ súng ngộ sát…
Nhâm Tiểu Túc nghe một nam nhân hơn 30 tuổi gọi mình là đại ca thì có phần không được tự nhiên. Bất quá bây giờ không phải lúc xoắn xuýt điểm này:
- Kim Lam, anh em kết nghĩa đã đi lại cả ngày rồi. Ngày mai chúng ta sẽ họp với các người.
Nhóm lưu dân ở đây mỉm cười nhìn một màn này. Đám nhỏ đứng cạnh cha mẹ, ban đầu lưu dân còn rất sợ thổ phỉ. Thế nhưng suy nghĩ một phen. Chẳng phải thổ phỉ đang cùng họ đào kênh mương đó à? Ngay cả lười biếng của chẳng dám!
Vừa nghĩ thế, đám lưu dân cũng dần tiếp nhận sự thật này.
Hơn nữa, buổi tối Nhâm Tiểu Túc có nói họ biết, nếu nơi này có binh hùng tướng mạnh, họ chỉ cần trồng trọt cũng chẳng cần đánh nhau nữa. Chiến đấu đã có thổ phỉ phụ trách rồi.
Buổi tối đi ngủ, Nhâm Tiểu Túc nằm trên cánh tay nói với Dương Tiểu Cận nằm trong lều:
- Chung quy ta vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Chỉ dùng thân phận này lừa gạt họ, tuy họ có thể ở lại đây nhưng sẽ không ra sức chiến đấu.
Dương Tiểu Cận nằm trong lều vải vẫn chưa ngủ. Tiểu Ngọc Tỷ chỉ chuẩn bị cho Nhâm Tiểu Túc một cái lều vải. Ban đầu vì giả trang lưu dân nên không thể dùng lều, bây giờ thân phận đã “bại lộ” nên không cần dấu hay giả bộ nữa.
Dựa theo những gì Tiểu Ngọc Tỷ nghĩ, đây là cơ hội lớn cho Nhâm Tiểu Túc. Thế nhưng tới thời điểm này, Nhâm Tiểu Túc lại chủ động ngủ ngoài lều canh lửa.
Dương Tiểu Cận nói:
- Ngươi muốn họ có thể đánh trận?
- Đúng…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Trình độ của đám thổ phỉ này ngươi cũng thấy. Nếu thật sự đánh nhau, ngay cả thương họ cũng chẳng biết xài. Hơn nữa nếu có ai đó chết, chỉ sợ họ sẽ ôm đầu chạy trốn. Còn trong quân đội thì huấn luyện binh sĩ thế nào?
- Bình thường, nếu số lính chết từ 20-40% thì những binh lính còn lại sẽ tan đi. Chỉ có những quân đội tốt mới có thể kiên trì tiếp.
Dương Tiểu Cận nói:
- Trong quân đội, huấn luyện binh sĩ bắt đầu từ hai phương diện cơ bản, một là huấn luyện kỹ năng quân sự, hai là công tác tư tưởng, phải để binh sĩ có được tinh thần không sợ chết không sợ khó khăn. Hai phương diện này không phải một sớm một chiều mà thành.
- Không thành cũng phải làm nha.
Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở.
- Được rồi, để ta dạy họ cách dùng súng.
Dương Tiểu Cận nói.
- Phương diện tư tưởng thì phải để họ đoàn kết…
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Có cách nào không?
- Một là cùng chịu khổ chịu cực, đến khi họ có thể tìm được niềm vui trong đó.
Dương Tiểu Cận đáp.
Nhâm Tiểu Túc hiểu ý của Dương Tiểu Cận, chung hoạn nạn dễ thấy chân tình, tới lúc phú quý sẽ sinh ra tham niệm.
- Cái kia… trong lều vải có ấm không?
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
- Bằng không ngươi vào thử xem?
- Ha ha ha…
Nhâm Tiểu Túc lúng túng đáp:
- Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Nhâm Tiểu Túc có chút sợ.
...
Sáng sớm hôm sau, Nhâm Tiểu Túc đánh thức cả đám người đang ngủ say dậy.
Đám thổ phỉ bị đánh thức đang tính phát giận, khi thấy là Nhâm Tiểu Túc lập tức nuốt bồ hòn làm ngọt.
Nhâm Tiểu Túc gọi họ tới và nói:
- Trong số các người, có ai từng nấu lò gạch chưa?
Đám thổ phỉ hai mặt nhìn nhau. Sau đại ca của họ khác đại ca của người khác quá vậy.
Những đại ca khác khi thu nạp huynh đệ, tốt xấu gì cũng sẽ nói vài lời thể diện. Ví dụ theo ta sẽ được ăn ngon nhậu nhẹt, ví dụ như có được cuộc sống kiêu ngạo mạnh mẽ thế nào.
Kết quả tới phiên Nhâm Tiểu Túc, đầu tiên bắt họ đào kênh mương, sau đó lại bảo nấu lò gạch?
Có người giơ tay hỏi nhỏ:
- Ta từng nấu lò gạch ở Tông thị.
- Còn xây lò gạch thì sao?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Cũng biết sơ sơ, bất quá có thể làm từ cái đơn giản, quy mô nhỏ thì không sao.
Thổ phỉ kia nói:
- Bất quá chúng ta không có đủ củi lửa nên chỉ dùng tạm bụi cỏ được thôi.
Bỗng nhiên Dương Tiểu Cận lên tiếng:
- Mùa xuân sắp tới, băng ở thượng du sẽ tạo ra lũ lụt, tới khi đó một lượng lớn gỗ sẽ xuôi dòng chảy xuống đây. Khi đó là có củi nhóm lửa rồi.
- Được.
Nhâm Tiểu Túc nói với Kim Lam:
- Đem vũ khí qua đây.
Đêm qua Nhâm Tiểu Túc đã bảo Kim Lam thu thập vũ khí. Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì. Nhưng nhận được sự tán thành của ta chẳng phải điều đơn giản.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, theo lời này mà nói thì muốn quy thuận hàng rào 178 không dễ.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc mà nói, gia nhập hàng rào 178 rất dễ thì họ chắc chắn không tin!
Cho nên quá trình khảo nghiệm càng khó, họ càng cảm thấy thân phận của hai người này là thật…
Trương Nhất Hằng lên tiếng:
- Ngài nói thế nào, chúng ta sẽ làm thế đó.
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Ta muốn, không phải một đám thổ phỉ gào khóc sợ hãi chiến tranh. Sức chiến đấu của các người, ta chướng mắt.
Đám thổ phỉ thầm nghĩ: Người của hàng rào 178 thì trâu bò rồi, chướng mắt họ…
Kim Lam dứt khoát lên tiếng:
- Ngài nói gì chúng ta cũng làm theo mà!
- Hôm nay bắt đầu nấu gạch, vừa vặn kênh mương đã có nước. Các người xuống sông đào nước bùn, cầm bùn đánh thành gạch, mười khối gạch đổi một viên đạn. Lúc nào tích đủ 100 viên ta sẽ cho các ngươi súng. Khi đó các ngươi mới có tư cách chứng minh với ta. Dương giáo quan bên cạnh đây sẽ chỉ cách ngươi cách dùng súng.
Đám thổ phỉ âm thành hút khí lạnh, muốn có được tư cách khảo nghiệm khó như vậy?
Đây chắc chắn không phải lừa gạt rồi!