Chương 346: Chỉ Cần Trả Giá Sẽ Có Kết Quả
Mùa đông dài đằng đẵng trong khu tây bắc sắp kết thúc. Nhâm Tiểu Túc thấy thực vật bên cạnh sông ngòi không ngừng nảy mầm, cũng thấy côn trùng ngủ đông vùi dưới đất cũng bắt đầu thức tỉnh.
Lũ xuân sắp tới, mấy ngàn dặm sương tuyết ở tây bắc dần bị hòa tan. Ánh dương chậm rãi hóa băng tuyết thành vạn dòng suối nhỏ. Sau đó hộ tụ từ hướng tây về hướng đông, tạo thành một dòng sông lớn chảy xiết.
Có người nói, nước này tới từ trên trời, mãi tuôn trào xuống phía đông không ngừng nghỉ.
Sau nhiều tháng khô hạn, mùa xuân đem tới cho Hà Cốc một nguồn nước sông khổng lồ, lắp đầy từng khe nứt nhỏ, khiến đất vàng trong thung lũng dần hóa thành dòng sông.
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc đám thổ phỉ trước khi xuân về sẽ đóng đủ gạch.
Đợi nước lũ mùa xuân cuốn gỗ tử thượng nguồn về họ có thể làm lò nấu gạch rồi.
Gạch nấu cực khổ có thể lấy làm thành một gian nhà ở rất tốt. Chẳng phải cuối cùng mọi người đều có lợi ư.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc vừa nói, bằng vào cái gì mà người trong hàng rào được ở nhà gạch mà chúng ta thì không? Hơn nữa, chúng ta còn có thể xây nhà cao tầng, xây công sự phòng ngự nữa.
Có lưu dân hỏi, có cần xây một hàng rào mới luôn không. Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút, hắc cười nói, chẳng phải sống ở nơi hoang dã rất tốt à, mắc mớ gì phải tự nhốt bản thân trong cái lồng sắt.
Vừa nói xong, đám lưu dân đều trầm mặc, thế nhưng bắt tay vào làm lại chịu khó hơn.
Đám thổ phỉ bỏ súng xuống, từng người đi chân không đào nước bùn ở Hà Cốc. Một giỏ một giỏ nước bùn không ngừng được đào lên, tạo thành từng cục gạch đặt trên mặt đất.
Đào bùn nói thì dễ nhưng làm thì khó. Đám thổ phỉ chỉ đem súng tới, ngay cả cái xẻng cũng chẳng có, muốn đào bùn phải dùng tay đào.
Thời tiết rét lạnh, đám thổ phỉ tuy lạnh nhưng vẫn kiên trì làm.
- Ngươi ép họ như vậy, có khi nào họ bỏ cuộc không?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Sẽ không.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Càng mệt mỏi họ càng tin đây là thực, càng dễ dàng họ càng hoài nghi mọi thứ là giả.
- Thế nhưng cũng có ngày họ phát hiện ra thôi.
Dương Tiểu Cận nói.
Nhâm Tiểu Túc quay sang, nghiêm túc nhìn Dương Tiểu Cận:
- Ta muốn xây dựng một “ngôi nhà” ở đây. Trước kia suy nghĩ này không rõ ràng. Thế nhưng khi thấy họ làm việc, suy nghĩ dần hiện hữu đầy đủ hơn. Tới lúc đó tự ta sẽ cho họ một lời giải thích.
Đây cũng là bước đầu tiên trong quá trình huấn luyện của Nhâm Tiểu Túc với đám thổ phỉ. Trước hết hắn muốn đám thổ phỉ vốn chỉ ăn rồi nằm sau đó đi cướp đoạt của cải tập một thói quen ngược lại.
Để họ chịu thật nhiều đau khổ để xây dựng một loại tình cảm hoạn nạn có nhau kỳ quái.
Ngày qua ngày, đám thổ phỉ không ngừng kêu trời. Ngay cả Kim Lam cũng dần dao động. Hắn nhìn thoáng hai tay toàn bùn của mình, mệt tới muốn khóc:
- Bằng không chúng ta quay lại làm thổ phỉ đi, muốn tới hàng rào 178 cũng khổ quá rồi!
- Đúng vậy…
Có người vô lực ngồi bên cạnh lòng sông, ngửa mặt ngẩn người:
- Chúng ta đang làm cái quái gì thế này!
Kim Lam và Trương Nhất Hằng theo thứ tự là đội trưởng đội 1 và đội 2. Mọi người thấy đội trưởng của mình dao động thì càng thêm dao động.
Đến trưa, có một ít lưu dân ở khu quần cư vác rổ tới, đặt xuống đất. Kim Lam thấy vậy hiếu kỳ hỏi:
- Đồng hương, đây là gì vậy?
Một lưu dân trung thực cười nói:
- Lúc trước các người giúp bọn ta đào kênh mương vẫn chưa kịp cảm tạ. Đây là bánh ngô chúng ta làm, các người nhất định phải ăn, đừng ghét bỏ.
Kim Lam có chút sửng sốt. Nhất thời hắn không biết nên đối mặc với trường hợp này thế nào. Lời đến bên miệng bỗng trở nên hùng hổ hơn:
- Các người khách khí cái gì, không cần khách khí với lão tử. Cứ để đó đi, cần giúp đỡ gì cứ nói ta.
Kim Lam một tiếng lão tử hai tiếng lão tử nhưng vẫn bảo khi nào cần thì nhờ hắn khiến lưu dân không khỏi sững sờ.
Bấy giờ có người hỏi Kim Lam:
- Đội trưởng, hay tối nay chúng ta chạy đi?
Kết quả Kim Lam do dự một chút:
- Nhìn xem hai hôm nữa thế nào đã, hai ngày nữa đi cũng không muộn! Ngươi nhìn đồng hương người ta cho chúng ta bánh ngô kìa, ít nhất cũng phải giúp họ xây được một căn phòng chứ!
Vào thời điểm tan tầm ban đêm, mọi người đều nằm trên mặt đất không muốn động đậy. Nhâm Tiểu Túc đi tới bên bờ sông, nhìn bùn đất được đóng vững vàng trong kẹp gỗ thì nói:
- Đứng dậy đi, mỗi người tới nhận đạn tương ứng với gạch mộc mà các người làm. Mười gạch mộc đổi một viên đạn.
Con người kỳ quái thế đấy. Rõ ràng đạn là của họ, hơn nữa đạn còn chẳng đáng tiền mua, lúc làm việc không quá để ý nhưng một khác khi phát hiện bản thân có thể đổi được thì mọi người đều rất vui vẻ.
Kim Lam đứng dậy nói:
- Ta! Hôm nay ta làm được 30 khối gạch mộc. Nước bùn rất khó đào, không thì còn có thể làm nhiều hơn nữa!
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ừ, của ngươi ba viên đạn.
Kim Lam nhìn ba viên đạn vàng óng ánh trong tay, hắn bỗng có cảm giác thành tựu và cảm động khó hiểu…
Rõ ràng ba viên đạn này chỉ là ba viên đạn bình thường thôi. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Đây là cách Nhâm Tiểu Túc nghĩ ra được. Nếu chỉ vùi đầu làm việc, căn bản đám thổ phỉ này rồi đâu lại vào đấy thôi.
Nhưng khi Nhâm Tiểu Túc chuyển đổi quá trình này thành 100 viên đạn thì đám thổ phỉ có thể tự đo đạc được thành quả của mình, cũng có mục tiêu để hi vọng.
Giờ khắc này Kim Lam bắt đầu tính toán. Nếu mỗi ngày hắn đổi được 3 viên đạn, về sau thuần thục nói không chừng mỗi ngày có thể đổi được 4 viên, 5 viên. Đến một ngày hắn sẽ có thể thoát ly bể khổ.
Một tháng có là bao đâu?
Vừa nghĩ thế, đột nhiên Kim Lam cảm thấy bản thân có thể kiên trì được bao nhiêu thì kiên trì bấy nhiêu. Cùng lắm một tháng sau hắn rời đi, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả.
Lúc này, Kim Lam nhìn những người khác, hắn thây Trương Nhất Hằng chỉ cầm hai viên đạn trong tay thì cười ha hả:
- Lão tiểu tử nhà ngươi tệ quá nha. Sao chỉ có hai viên đạn vậy.
Trương Nhất Hằng tức đỏ mặt:
- Này là do lão tử chưa quen, ngày mai chắc chắn nhiều hơn ngươi.
Sau đó, Trương Nhất Hằng nhìn người bên cạnh, thấy đối phương chẳng có viên nào hắn vui vẻ hẳn lên;
- Lão tử cũng đâu phải người kém cỏi nhất!
Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng biểu hiện gì, không phê bình người làm ít cũng chẳng khen người làm nhiều.
Kim Lam cười nói:
- Đại ca, ngươi nhìn ta đi. Hôm nay ta làm việc rất cố gắng đấy.
Nhâm Tiểu Túc từ chối cho ý kiến:
- Ngươi phải hiểu, chỉ khi các ngươi thông qua khảo hạch ta mới cho các ngươi cơ hội này, cũng chẳng phải các ngươi làm việc thông công cho ta.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc xoay người rời đi.
Kim Lam đứng sau lưng Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn nửa ngày mới kinh ngạc nói:
- Cảm ơn đại ca đã cho chúng ta cơ hội này!
“Điểm cảm tạ tới từ Kim La, +1!”
Đột nhiên, Kim Lam quay đầu rống to:
- Trời còn chưa tối, các người quay về trước đi, ta làm thêm chốc nữa!
Đám thổ phỉ hai mặt nhìn nhau, vốn cả ngày mệt mỏi nay họ như có thêm động lực. Kết quả lúc này Dương Tiểu Cận đi tới:
- Không cần làm nữa, rửa tay sạch sẽ. Bắt đầu học.