Chương 347: Kỷ Luật Nghiêm Minh
Làm việc nặng mỗi ngày là một trong những điều giúp con người đạt tới sự cực hạn của trưởng thành.
Nhâm Tiểu Túc cũng không tính vắt kiệt sức lao động của đám người này.
Hắn chỉ muốn họ mệt đến mức quên sạch đi những tính toán nhỏ nhặt trong lòng rồi tiếp nhận những thứ mới.
Bấy giờ, không ít thổ phỉ đã thay đổi một cách chậm rãi. Tuy nhiên, vẫn còn một số cố chấp nghi ngờ hết thảy. Thế nhưng vì huyễn tưởng với hàng rào 178, họ vẫn quyết định ở lại quan sát.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân không thể nắm bắt hết tất cả, hắn đâu phải thần tiên. Có điều Nhâm Tiểu Túc không vội, vì hắn còn thời gian.
Buổi tối, Dương Tiểu Cận cũng không dạy đám thổ phỉ súng ống. Cơ mà thứ đám thổ phỉ muốn học nhất chỉ có súng, trong lúc đánh nhau, họ đã phát hiện kỹ năng súng ống mạnh mẽ của Dương Tiểu Cận. Vì thế khi nghe Dương Tiểu Cận thông báo được học, cả bọn hưng phấn vô cùng.
Có điều Dương Tiểu Cận lại nói với họ:
Ta sẽ nói cho các ngươi biết về 5 điều kỷ luật của đội ngũ. Mỗi người phải học thuộc lòng, nửa chữ cũng không được sai.
Kim Lam nghe vậy thì nóng nảy lên. Học cái gì mà kỷ luật chứ, năm đó hắn sợ nhất là tới học đường của thị trấn, làm thổ phỉ mà còn phải học chữ?
Kim Lam hỏi:
À… đại tẩu!
Dương Tiểu Cận nghe vậy thì nhíu lông mày, có điều cuối cùng nàng vẫn không nói gì:
Làm sao?
Không phải đại ca bảo sẽ dạy chúng ta súng ống sao…
Kim Lam lo lắng hỏi:
Sao bây giờ phải học kỷ luật gì đó rồi.
Dương Tiểu Cận cười lạnh:
Bây giờ các người có súng chưa mà đòi học bắn súng?
Đám thổ phỉ ngây ngẩn cả người. Thì ra tích đủ đạn còn phải có súng mới được học. Kim Lam đắng chát sờ ba viên đạn trong túi quần mình. Đáy lòng tự nhủ sau 20 ngày phải học được kỹ năng bắn súng.
Bấy giờ, bỗng nhiên Dương Tiểu Cận nói:
Cầm được súng thì học được rồi đấy. Thế nhưng không biết trong số các ngươi có ai là hạt giống làm tay súng bắn tỉa không.
Kim Lam nghe vậy thì hai mắt sáng lên:
Súng bắn tỉa cũng được dạy à?
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
Đừng cao hứng quá sớm, muốn làm tay súng bắn tỉa phải có thiên bẩm. Trong hai trăm người các ngươi cùng lắm chỉ có chừng 2 3 người là hạt giống, vì thế cũng đừng ôm hy vọng gì.
Dương Tiểu Cận cố ý thổi hi vọng cho đám thổ phỉ, cơ mà sau đó lại bóp tắt.
Thế nhưng ý niệm đã gieo trong đầu đâu phải nói diệt là diệt. Kim Lam nghe xong liền nghĩ, thì ra trong số họ chỉ có 2 3 người đủ khả năng trở thành súng bắn tỉa, cơ mà nói không chừng lại là hắn thì sao?
Trước khi đụng phải thiết bản của thực tế, ai cũng nghĩ bản thân còn cơ hội rất lớn trở thành người may mắn đó!
Đây là tay súng bắn tỉa đó, chỉ cần nghĩ tới là thấy kích động rồi. Mọi người đều muốn trở thành tay súng bắn tỉa. Vì trong mắt họ, súng ống đại biểu cho quyền lực, sức mạnh và sự an toàn!
Mà súng ngắm lại đi đầu trong các loại súng.
Dương Tiểu Cận nhìn đám thổ phỉ:
Bây giờ vui vẻ vẫn còn sớm. Học thuộc kỷ luật sớm một chút, bằng không ai cũng đừng mong sờ tới súng.
Kim Lam nhỏ giọng nói:
Đại tẩu, hay là ngài cho chúng ta xem thử súng bắn tỉa được không? Trước giờ chúng ta chưa có cơ hội nhìn ở khoảng cách gần.
Dương Tiểu Cận nhìn Kim Lam một cái rồi lấy súng bắn tỉa ra từ trong không khí.
Đám Kim Lam hút một hơi khí lạnh, đây là một đôi siêu phàm giả a!
Vốn họ còn tưởng Dương Tiểu Cận chỉ là tay súng bắn tỉa. Không ngờ Dương Tiểu Cận lại là siêu phàm giả, khó trách họ chẳng biết cô nàng cất súng ở đâu.
Dương Tiểu Cận thu súng lại:
Bây giờ ta sẽ giảng cho các ngươi kỷ luật là gì. Một là nghe chỉ huy, kỷ luật nghiêm minh…
Nói nhiều lần, kết quả đám thổ phỉ đầu heo này vẫn không nhớ được. Dương Tiểu Cận kêu Kim Lam cầm cành cây viết lên mặt đất, không cần, chỉ cần học thuộc là được.
Lúc đám người học, Dương Tiểu Cận đi tới bên cạnh Nhâm Tiểu Túc cách đó không xa:
Làm khó họ rồi.
Nhâm Tiểu Túc cười vui vẻ hớn hở:
Không có kỷ luật không thành quân. Đây đâu phải chuyện qua đường, chẳng còn cách nào khác.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
Ngươi không sợ hành hạ khiến họ sợ mà chạy.
Ta sợ gì chứ…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
Từ xưa tới nay, nghiêm sư xuất cao đồ, côn bổng xuất hiếu tử, ma luyện xuất thiết quân. Ngươi cảm thấy hành họ quá họ sẽ sụp đổ, ta lại thấy khổ sở sẽ trói chặt họ lại một chỗ.
Đối với quân đội, kỷ luật là gì?
Kỷ luật là chuẩn tắc hành vi của quân đội, là biểu hiện bên ngoài của sức chiến đấu là tinh thần tín ngưỡng của quân đội, cũng là vinh dự và hình tượng của một quân.
Đây không phải thứ vô dụng. Ngược lại, Nhâm Tiểu Túc cho rằng, kỷ luật không thành quân. Hắn không quên được bộ dáng bê bối vào lần đầu tiên gặp được tư quân cùng chiến binh có kỷ luật nghiêm minh của quân đội Khánh Chẩn.
Kỳ thật, công tác tư tưởng chỉ là bước đầu tiên. Sau đó phải nói tới những thứ như vinh dự và lòng trung thành các kiểu.
Đám thổ phỉ này có chữ biết chữ không, kỷ luật ghi rõ trên mặt đất họ xem cũng không hiểu.
Kim Lam lo lắng nói:
Nghe này Diêm Lão Lục, ngươi không học được cũng phải học. Đừng khiến cả đội chúng ta mất mặt, lão tử còn chờ học bắn súng đó.
Lúc trước Dương Tiểu Cận nói họ biết, chỉ cần một người còn chưa thuộc thì cả đám đừng hòng học bắn súng.
Đây là lời nhắn nhủ của Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc hi vọng trong quá trình học họ có thể trợ giúp những người khác, học được cách đoàn kết.
Đây cũng là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc tiến hành huấn luyện. Hết thảy đều là tự mò mẫm. Đám thổ phỉ này dù chỉ học được một chút cũng rất tốt rồi.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu cười nói với Dương Tiểu Cận:
Ngươi cảm những cách này của ta thế nào?
Khóe miệng Dương Tiểu Cận hơi vểnh lên:
Xem như cũng được.
Ngược lại Dương Tiểu Cận cảm thấy, nơi này rất thú vị. Thậm chí có lúc, bỗng nhiên nàng thật mong chờ ngày mà nhà gạch mọc lên như rừng, ruộng đồng thành mẫu, con nít thành đàn, mọi người múa hát hoan ca.
Có điều bây giờ là loạn thế, đến cùng có được hay chăng?
Phía bên Dương thị ta có thể ưu tiên giữ lại khu quần cư này. Nhưng nếu Khánh thị thống nhất Hà Cốc thì nơi này phải làm sao?
Dương Tiểu Cận bỗng hỏi, thổ phỉ sao có thể chống lại lực lượng của tập đoàn? Sở dĩ thổ phỉ vẫn tồn tại được tại Hà Cốc cũng vì bọn họ linh hoạt.
Nói khó nghe tí là giỏi chạy trốn…
Thế nhưng một khi nơi này được xây thành khu quần cư cố định thì không chạy đi đâu được cả. Vừa chạy thì những nỗ lực trước giờ đều hóa hư ảo.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
Không sao, Khánh Chẩn và La Lam đều nợ ta một ít nhân tình.
Bất kể là cứu La Lam hay giúp Khánh thị xông phá trận địa cũng đều là nhân tình cả.
Cho nên mấy hôm trước, khi đoán được Khánh thị là trò quỷ hắn mới không sợ…
Vậy cũng được…
Dương Tiểu Cận gật đầu.
Nàng không phản đối Nhâm Tiểu Túc làm bạn với Khánh Chẩn và La Lam. Dương Tiểu Cận cũng không yêu cầu Nhâm Tiểu Túc tìm cứ địa thử nghiệm hạt nhân của Khánh thị cho mình. Đây là chuyện của riêng nàng, là chuyện của Tên Côn Đồ, không liên quan gì tới Nhâm Tiểu Túc. Không cần áp lực việc này lên hắn.