Chương 348: Giả Bộ Làm Lưu Dân
Hai ngày trước, trong lúc đào bùn là gạch mộc, mọi người còn bàn luận chuyện khi nào chạy trốn. Họ đều muốn quay lại làm thổ phỉ, còn tính làm phản nữa cơ đấy!
Kết quả tới ngày thứ ba, vấn đề thảo luận của mọi người đã thay đổi:
- Ngươi có mấy viên đạn rồi?
- Hắc hắc, 10 viên rồi.
Kim Lam nói:
- Ta cảm thấy chỉ cần một tháng là lấy được súng!
Rõ ràng họ đã có súng, thế mà tới nơi này lại phải làm việc mới có tư cách cầm súng. Nghe qua có vẻ hoang đường, thế nhưng mọi người đều thích thú.
Có thể lấy được súng chẳng khác nào một loại vinh dự cả.
Ban đầu không ít người lười biếng, họ chỉ làm cho có mà thôi… bộ dáng chẳng chút chăm chỉ gì cả. Lúc người khác làm việc, họ nằm bên cạnh sống tắm nắng làm ngủ, hoặc chỉ nhìn người khác làm.
Thế nhưng đến ngày thứ ba thì không giống trước nữa. Những người không làm lúc trước ngược lại cảm thấy xấu hổ, lúc người khác nghỉ ngơi họ vẫn miệt mài làm việc, chỉ vì có thể lấy thêm đạn.
Bằng không tới lúc những người khác đã có súng, bản thân lại hai bàn tay trắng thì lúng túng quá.
Hơn nữa, theo như Dương Tiểu Cận nói, chỉ cần một người chưa hoàn thành thì không thể học tiếp.
Việc này khiến Kim Lam không khỏi suy nghĩ. Hiện tại hắn và Trương Nhất Hằng mỗi người trông coi hơn 100 người thì thuộc hạ của ai có tiến độ nhanh chậm ra sao cả hai đều rõ.
Kim Lam và Trương Nhất Hằng cộng lại, có ít người vẫn chưa theo kịp tiến độ. Vì thế Kim Lam dẫn đầu lên tiếng:
- Là thế này, mục tiêu của chúng ta là sớm ngày tích lũy đủ 100 viên đạn để nhận được súng. Tuy nhiên tiến độ vài người vẫn chậm, nếu họ cứ lười biếng như thế ta cũng chẳng nói làm gì. Thế nhưng các người cũng thấy bây giờ họ sốt ruột thế nào rồi đấy. Cho nên, với tư cách là đội trưởng, ta sẽ quyên góp cho họ 1 viên đạn.
Dứt lời, Trương Nhất Hằng của đội 2 cũng phát biểu:
- Ta cũng quyên góp 1 viên đạn cho họ.
Đám thổ phỉ 2 mặt nhìn nhau, đợi hơn nửa ngày mới có người do dự nói:
- Vậy ta cũng góp 1 viên, nhưng sau này có đủ phải trả lại ta đó!
Chẳng được bao lâu, một đám người đã quyên góp được năm sáu viên, tuy vẫn còn thiếu nhưng đã kéo gần khoảng cách hơn.
Kim Lam vui mừng gật đầu:
- Huynh đệ chúng ta là phải thế, tiếp tục làm việc đi!
Nhâm Tiểu Túc đứng nhìn từ xa, bỗng hắn nói với Dương Tiểu Cận bên cạnh:
- Ta từng đọc được một quyển sách trong Thư viện. Quyển sách ấy được đặt trong một góc kín, tên là Đám Ô Hợp.
- Trong sách có vài câu thế này, khi người vừa tiến vào một tập thể, chỉ số thông minh sẽ sụt giảm nghiêm trọng. Vì đạt được sự chấp nhận của tập thể, cá nhân sẽ nguyện ý vứt bỏ cái tôi của mình, dùng chỉ số thông minh đổi lấy tín nhiệm và trung thành….
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Có lẽ đây cũng là nguyên nhân quần thể dễ tẩy não một cá nhân.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
- Ý của ngươi là, hiện tại họ đang ở trong tình huống ấy?
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ta càng muốn tin đây là do sức mạnh đến từ hi vọng hơn.
Khi quần thể có mục tiêu chúng, những thổ phỉ này gặp hoạn nạn sẽ nhanh tìm kiếm biện pháp để đạt được mục tiêu đó. Thời điểm này chính là lúc mà thứ được gọi là tình nghĩa nảy sinh.
Kim Lam đang tập trung làm việc, quay đầu hắn chợt phát hiện có hai người đứng bên cạnh, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện đó là Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận cởi giày, cuốn tay áo lên. Kim Lam và Trường Nhất Hằng vội nói:
- Nhị vị không cần làm việc, nhị vị nghỉ ngơi đi. Để chúng ta làm là được.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Không sao, ta cũng chẳng phải người được nuông chiều từ bé. Gạch mộc hai ta đóng được sẽ chia cho đội trưởng hai ngươi. Sau đó các ngươi có thể tự phân cho tổ viên trong đội.
Đám thổ phỉ run sợ nửa ngày, căn bản họ không ngờ Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận lại làm việc cùng mình.
Chẳng phải đại nhân vật nên nghỉ ngơi sau màn à. Trước khi lúc còn ở nhà xưởng, đốc công khi đó chẳng làm gì động tới ngón tay. Lúc xuống hầm mỏ, hắn ta chỉ ngồi ở ngoài nghỉ ngơi giám sát.
Hơn nữa, hai vị trước mặt so ra còn lợi hại hơn cả đốc công. Hai vị này là siêu phàm giả a. Nhất là Dương Tiểu Cận, nàng còn là nữ nhân lại theo họ làm việc. Đại tẩu cũng quá đặc biệt rồi.
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc trầm xuống:
- Thất thần cái gì, muốn lười biếng?
Kim Lam vui vẻ nói:
- Không có không có, các huynh đệ, làm việc tiếp thôi!
Đám thổ phỉ yên lặng làm tiếp, nguyên tắc sống là nguyên tắc sống, mục tiêu là mục tiêu. Thế nhưng một khắc Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận nhảy xuống sông làm việc với họ, dường như có thứ gì đó đã dần thay đổi.
Lại nhiều thêm một chút tình người.
Vào lúc này, bên ngoài có một trận bụi mù, Nhâm Tiểu Túc quá quen thuộc với tình cảnh này rồi. Lại có thổ phỉ mới tới !
Dựa theo dự đoán của Dương Tiểu Cận, tất cả quan ải, núi Đường Uông, núi Đạt Bản, thổ phỉ có hơn 3000 người. Hiện tại họ chỉ mới thu thập được hơn 200 tên, vẫn còn ít lắm.
Tuy họ biết càng đi về phía bắc, thổ phỉ càng nhiều, phía nam của họ có ít thổ phủ hơn. Nhưng hôm qua không có thổ phỉ tới khiến Nhâm Tiểu Túc hơi thất vọng.
Đám thổ phỉ mới tới này có chừng 30 tên. Từ xa chúng thấy được một đám người đang làm việc thì trong lòng vui mừng khôn xiết. Khu quần cư này có nhiều lưu dân như thế thì phát tài to rồi!
Nhìn từ đằng xa, tay chân Kim Lam, Trưởng Nhất Hằng, Nhâm Tiểu Túc dính đầy nước bùn, súng cũng chẳng có, không phải lưu dân thì là gì?
Ở nơi hoang dã này, lưu dân là nghe lời nhất, chẳng khác này một bầy gia súc cả.
Chỉ là, khi họ tới gần hơn, đầu lĩnh đám thổ phỉ bỗng nhiên cảm thấy có gì đó là lạ. Gã chỉ thấy đám Nhâm Tiểu Túc đứng thẳng người bình tĩnh nhìn mình mà chẳng có gì hoảng sợ cả.
Bỗng nhiên đầu lĩnh thổ phỉ thầm nói:
- Sao ta cảm thấy mấy tên này chẳng sợ chúng ta gì cả?
Lúc này, Kim Lam giận dữ nói:
- Lại có người gia nhập, hiện tại một viên đạn họ cũng chẳng có a.
Trong lòng Kim Lam, hắn đã biết số mệnh của đám thổ phỉ này, vì thế không khỏi đau lòng cho bản thân hắn*…
*Ý là Kim Lam biết đám thổ phỉ sắp phải làm gạch mộc và chưa có viên đạn nào. Đám Kim Lam đã tích lũy đạn sắp đủ rồi, bây giờ có thêm người mới, họ lại phải đợi người mới tích lũy đủ đạn và đau lòng vì khoảng thời gian đạt được súng sẽ kéo dài. Mình dịch cố gắng giữ nguyên nguyên tác nhưng vẫn đủ để các bạn hiểu nên mong các bạn thông cảm nha!
Đám thổ phỉ dừng xe bên cạnh sông. Gã lấy thương chĩa vào Nhâm Tiểu Túc:
- Lên bờ hết cho ta. Ha ha, còn có tâm tư làm gạch mộc, ai cho phép các ngươi làm gạch mộc hả?
Kim Lam và Trương Nhất Hằng liếc nhau, đồng loạt bắt đầu mặc niệm cho đám thổ phỉ mới này.
Qua nửa giờ, mặt mũi đầu lĩnh thổ phỉ bầm dập sắc tay áo lội vào sông ngòi. Hắn hỏi Kim Lam:
- Mỗi ngày phải đóng bao nhiêu gạch mộc?
Kim Lam tức giận nói:
- Các người làm chậm trễ chuyện lớn của chúng ta rồi biết không. Ta nói cho mà biết, hôm nay không làm đủ 30 khối gạch mộc thì đừng mong ngủ.
Bấy giờ, đầu lĩnh thổ phỉ nhìn thoáng qua Trương Nhất Hằng đứng cách đó không xa:
- Đợi chút, ta nhận ra ngươi. Không phải ngươi là đầu lĩnh thổ phỉ ở sườn núi phía tây Bản Đạt à. Sao ngươi lại ở đây?
Trương Nhất Hằng cũng tức giận nói:
- Lo đào bùn của ngươi đi, bớt nói nhảm.
Bấy giờ, đầu lĩnh thổ phỉ cảm thấy khuất nghẹn:
- Không phải các người đều là thổ phỉ à. Sao lại giả trang thành lưu dân. Ta mà biết ở đây có nhiều thổ phỉ như vậy đã chẳng tới rồi!