Đệ Nhất Danh Sách

Chương 349: Xây Phòng

Chương 349: Xây Phòng
Đám thổ phỉ mới tới đều nửa tỉnh nửa mê. Họ nhìn từng người trong đám Kim Lam vui sướng vọc bùn, sau đó dùng bùn đóng thành gạch mộc, lại dùng gạch mộc đổi lấy đạn.
Tận 10 khối gạch mộc mới đổi được 1 viên đạn.
Bấy giờ, họ cũng chẳng có tí cảm giác gì. Thế nhưng họ lại thấy khi Kim Lam và Trương Nhất Hằng cầm đạn trong tay thì nụ cười hạnh phúc xuất hiện. Đây là sao vậy?!
Các người đều là đầu lĩnh thổ phỉ đó. Mắc cái gì chỉ vì một viên đạn mà bày ra bộ mặt hạnh phúc như thế hả! Làm như các người chưa từng trải đời ý!
Dần dà đường sông được đám người kia đào ngày càng rộng. Nguyên bản chỗ này chỉ là một lạch ngòi hình thành vì mảnh sông nhỏ chạy khác hướng mà thôi. Bấy giờ con sống ngày càng rộng, có thể thấy qua một thời gian nữa nó sẽ thành con sông lớn rồi.
Vốn lưu dân còn sợ khi lũ xuân quét tới, nước sông dâng lên khiến kênh mương bị vỡ ảnh hưởng đến hoa màu. Mà bây giờ họ không còn lo nữa, lũ xuân không còn đáng sợ nữa rồi…
Trong lòng sông, túi quần đãm Kim Lam chưa một tí đạn. Viên đạn nằm trong túi của họ kêu leng keng. Đám thổ phỉ mới tới bị một màn quỷ dị này hù cho xón đá*:
- Có phải đám người kia bị đánh tới vàng đầu rồi không…
Sau khi Kim Lam hoàn thành xong công việc của mình. Hắn liền gọi đám thổ phỉ mới tới lại, báo cho đối phương biết họ phải làm gì, gạch mộc có thể đổi được cái gì, tương lai sẽ cao xa thế nào. Ví dụ khi lũ xuân tới, họ có thể xây thêm mười gian phòng ở đây, mùa hè thì…
Đám thổ phỉ nghe xong thì sững sờ, trong lòng tự nhủ đây có còn là thổ phỉ nữa không?
Sau đó, Kim Lam bắt đầu nói tới mấu chốt cuối cùng:
- Các người biết ai đang quản lý nơi này không? Các người tưởng mình bị bắt là xui xẻo lắm hả. Thế nhưng ta nói cho mà biết, các người gặp may rồi.
Trong lúc nói chuyện, Kim Lam không ngừng lải nhải. Chỉ chốc lát, đám thổ phỉ nhìn Kim Lam rồi nhìn sang Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận, ánh mắt dần trở nên mê mang.
Bây giờ không cần Nhâm Tiểu Túc làm gì nữa, Kim Lam và Trương Nhất Hằng đã thay hắn làm hết. Hắn và Dương Tiểu Cận chỉ cần xuất thủ ban đầu để giảm bớt thương vong là được.
Lại thêm một đám thổ phỉ gia nhập đại quân gạch mộc. Ban ngày họ đào bùn là gạch mộc, ban đêm đảm nhiệm an toàn cho mọi người, cuộc sống cực kỳ phong phú…
Lũ xuân đúng hẹn mà tới, mọi người cảm giác nước trong lạch ngòi dần dâng lên. Họ thường xuyên bắt được cá. Hiện giờ cá gặp người đều cắn, nếu không phải họ nhiều người chỉ sợ cũng không bắt được cả đâu.
Cùi góp nhặt phơi khô bên bờ ngày càng nhiều. Từ thượng du chảy xuống không tí thân cây, cũi gỗ, họ đều giữ lại để sau này làm xà nhà.
Khu quần cư của lưu dân cũng giúp họ xây một tí phòng ở bằng đất và hai cái lò gạch nhỏ.
Đám thổ phỉ giúp đỡ lưu dân đào kênh mương, lưu dân cũng có qua có lại có gì giúp đó.
Lúc này lưu dân không sợ đám thổ phỉ nữa. Mọi người sống với nhau chẳng khác nào một thôn trang nhỏ cả.
Có lưu dân tìm tới Nhâm Tiểu Túc:
- Đại ca, chúng ta bắt đầu nấu gạch được rồi. Bằng không đợi mưa xuống thì gạch mộc làm được sẽ bị hư hết.
- Đi thôi!
Nhâm Tiểu Túc đáp ứng.
Lúc này gạch mộc đã đóng được thành một mảnh lớn, đủ để xây hơn 10 gian phòng.
Kỹ thuật nấu gạch cũng không tính là khó khăn gì. Chỉ cần đặt gạch mộc và hầm lò, đóng cửa lại châm củi và chờ là được.
Chuyện làm lạnh gạch tự có thổ phỉ đi làm.
Gạch chia thành gạch hồng và gạch xanh dựa vào đất sét chứa trong bùn đất. Sự oxy hóa trong quá trình đốt gạch sẽ giúp cục gạch thành hình.
Nhưng nếu trong quá trình nấu mà không thể oxy hóa hoàn thành thì sẽ thành gạch xanh.
Lò gạch của đám Nhâm Tiểu Túc có đỉnh, không có dưỡng khí nên ra toàn là gạch xanh.
- Nấu gạch mất bao lâu?
Nhâm Tiểu Túc hỏi thổ phỉ.
- Hầm lò của chúng ta nhỏ, một lần đốt được chừng 20.000 khối một lần. Đoán chừng đốt 10 ngày làm xong. Bất quá ở giữa phải có thời gian châm nước làm lạnh, có thể mất thêm hơn 2 ngày nữa…
Thổ phỉ giải thích:
- Mỗi ngôi nhà cần tới 2000 khối gạch, một lần nấu đủ xây 10 căn nhà.
Đám thổ phỉ tới lúc bản thân sống trong một căn phòng thì rất hưng phấn.
Chung quy đại đa số người ở đây, có khi cả đời cũng chưa từng được ở phòng gạch. Tại thị trấn, phòng gạch là biểu thị cho thân phận…
- Đi thôi…
Nhâm Tiểu Túc nói với lưu dân trong khu quần cư:
- Các ngươi chọn người trông coi. Gạch nấu xong có thể xây cho các người vài gian phòng ở.
Kim Lam nhỏ giọng thì thầm:
- Mắc gì gạch chúng ta làm ra phải cho họ xây nhà.
Nhâm Tiểu Túc nhìn hắn:
- Đừng có nói nhiều.
Kim Lam ủ rũ cụp đầu chạy đi. Hắn bảo với đám huynh đệ, thừa dịp mùa mưa chưa tới thì làm thêm nhiều gạch mộc tí. Hiện giờ đám thổ phỉ của họ có tới 400 người, làm việc cũng nhanh hơn!
Có điều họ biển thủ được vài ngày thì mùa mưa đã kéo tới, việc này khiến Kim Lam và Trương Nhất Hằng lòng đau như cắt:
- Nhanh lên nhanh lên, mau giúp ta chuyển gạch mộc đi!
Đại khái chuyển được một nửa thì mưa phùn tựa như bông bắt đầu rơi xuống trên đất chết.
- Xui xẻo…
Kim Lam núp dưới mái hiên nói:
- Sớm không tới muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại mưa bây giờ.
- Đội trưởng, chúng ta có thể vào nhà tránh mưa mà…
Một thổ phỉ nhỏ giọng nói.
Bấy giờ, trong phòng chất đầy gạch. Căn bản không có chỗ cho người đặt chân. Kim Lam nghe vậy thì trừng mắt:
- Vào đó tránh mưa thì gạch để ở đâu?! Đây đều là gạch mộc mọi người cực khổ làm ra đó, sao có thể lãng phí?
Đám thổ phỉ chép miệng, bây giờ người còn chẳng bằng gạch…
Một đám ngồi xổm bên hiên nhà trú mưa, trông coi số gạch trong nhà.
Kim lam thầm nói:
- Cũng chẳng biết đại ca muốn làm gì lại xây nhà ở cho đám lưu dân kia. Huynh đệ chúng ta còn chưa có chỗ ở nữa nè.
- Sao vậy đội trưởng, ngươi oán trách đại ca hả?
Có người nhỏ giọng nói.
- Ta không oán trách…
Kim Lam bĩu môi:
- Ta cảm thấy, hai vị kia thật sự không giống đám ông lớn trong hàng rào. Những người kia xem thường chúng ta từ trong xương tủy. Hai vị này thì không, ngươi từng gặp qua ông lớn nào chịu xuống sống đào nước bùn với chúng ta không? Bây giờ ta tin tưởng, hai người này sẽ chịu sống chết chiến đấu cùng một chỗ với chúng ta.
- Vậy ý của đội trưởng là?
- Ta chỉ cảm thấy không đám, bằng vào cái gì mà đám lưu dân đó chẳng làm nên một viên gạch lại có nhà ở?
Kim Lam hùng hổ nói.
- Lò gạch là của người ta xây đó…
Có người nhỏ giọng nói.
Kim Lam trừng mắt liếc đối phương:
- Nhiều chuyện.
Vào lúc này, một lưu dân đội mưa chạy tới, hô to với đám Kim Lam:
- Đừng ở đây dầm mưa nữa, qua nhà chúng ta tránh mưa đi. Bên kia bọn ta đã thương lượng xong rồi. Các ngươi muốn tới nhà ai trú mưa cũng được, chắc chắn đủ chỗ. Trong nhà còn có canh nóng, các ngươi có thể uống làm ấm thân thể.
Kim Lam sửng sốt một chốt, sau đó lại hỏi:
- Tới ngay tới ngay!
Bên cạnh có thổ phỉ nhỏ giọng bảo:
- Đội trưởng, không phải chúng ta đang vì chuyện nhà ở mà tức giận họ à?
- Ai nói ta tức giận?
Kim Lam ngang ngạnh nói:
- Đồng hương đối tốt với chúng ta như thế, làm vài căn nhà cho người ta thì có sao? Đại ca tự có chủ ý riêng của ngài biết không, rộng lượng lên coi! Hết mưa rồi thì bắt đầu xây nhà cho mấy đồng hương!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất