Đệ Nhất Danh Sách

Chương 350: Chồn Chúc Tết Gà

Chương 350: Chồn Chúc Tết Gà
Mưa dầm liên miên trên đường núi Đạt Bản. Bỗng nhiên có một đại đội lái xe lên núi, xe mô tô dẫn đầu có treo một cây cờ lớn, trên cờ thêu đồ án hình đầu hổ.
Mỗi người trong bầy thổ phỉ đều che nửa mặt dưới bằng một cái khăn màu lam. Nhìn từ xa, làn xe nối đuôi nhau kết hợp với khăn mặt màu lam trông rất tráng lệ.
Mà số lượng đoàn người này nhiều vô cùng, đếm sơ cũng hơn 300 người. Vừa nhìn liền biết không phải tổ chức thổ phỉ bé nhỏ gì. Ít nhất trang phục và đạo cụ tốt hơn những thổ phỉ bình thường khác rất nhiều.
Thổ phỉ bình thường thì đừng nói tới khăn che mặt hay cờ hiệu, chỉ bộ dáng mỗi người thôi cũng toàn là quần áo rách vá manh rồi.
Chờ tới sườn núi bắc, họ dựng mô tô lại ven đường. Một người dẫn đầu đi vào đường núi nhỏ, cuối đường là một doanh trại thổ phỉ nghèo nàn.
Đám thổ phỉ hung thần ác sát đi trên đường núi chẳng ai nói chuyện gì với ai. Tất cả mọi người vác súng trước ngực, chuẩn bị ứng đối với bất kỳ tình huống nào có thể phát sinh.
Vốn họ tưởng nơi này sẽ có người phục kích, khi tiến vào sẽ bị tấn công kịch liệt. Kết quả cả con đường đều yên tĩnh, ngay cả người canh gác cũng chẳng có.
Đợi tới khi họ tới cửa sơn trại, thủ lĩnh đẩy cửa lớn làm bằng ván gỗ kêu két một tiếng. Hắn không sợ có người đánh lén mà dẫn đầu tiến lên.
Có điều vừa vào cửa lại thấy một sơn trại trống rỗng. Dường như đã rất lâu không có người ở.
Thủ lĩnh thấp giọng nói:
- Núi Đạt Bản này có phần cổ quái, trên đường đi có tới năm sáu sơn trại đều chẳng có ai. Thế này là sao?
- Chẳng lẽ vì khó sống quá nên quay về nhà xưởng rồi? Trên núi này chắc còn vài chỗ, chúng ta tới đó thử xem?
Tâm phúc của thủ lĩnh lên tiếng.
- Đi! Ta không núi thổ phỉ trên núi Đạt Bản đều cải tà quy chính cả rồi.
Thủ lĩnh cười lạnh một tiếng rồi dẫn đội ngũ tiếp tục đi lên núi.
Mãi tới chỗ thứ ba họ mới thấy vài thổ phỉ lẻ tẻ trong sơn trại.
Đám thổ phỉ lẻ loi vừa thấy đội ngũ hùng hổ lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng:
- Đừng giết chúng ta!
Thủ lĩnh cau mày trầm tư trong chốc lát rồi hỏi:
- Những người khác đâu?
Một tiểu thổ phỉ khóc như đưa tang:
- Bị thổ phỉ bắt đi rồi!
Thủ lĩnh ngớ người:
- Không phải các ngươi là thổ phỉ sao?
Cả bọn tức tới phì cười, bọn họ đều là đoạt lưu dân thôi. Sao lại có người ngay cả thổ phỉ cũng đoạt?!
Họ tới là để thu thập thổ phỉ của các đỉnh núi nhỏ. Cứ tưởng bản thân tới trước ai dè lại có người nhanh chân hơn.
Thủ lĩnh hỏi:
- Lão đại của các người là ai, đứng lên nói.
Tiểu thổ phỉ hô:
- Lão đại của chúng ta cũng bị bắt đi rồi…
Thủ lĩnh ngơ ngác một chút:
- Cái cmn… ai bắt? Mấy người các ngươi không đánh lại à?
- Bị một đám lưu dân ở khu quần cư phía nam dưới chân núi bắt đi. Mấy người chúng ta thấy tình huống không ổn nên chạy trước, may mắn tránh được.
Tiểu thổ phỉ nói.
- Khu quần cư có quy mô thế nào?
Thủ lĩnh hiếu kỳ.
- Đại khái khoảng bốn năm trăm người. Bọn họ đặc biệt hung hãn, hơn nữa còn có 2 siêu phàm giả!
Tiểu thổ phỉ nói.
Bấy giờ tên thủ lĩnh không khỏi cảnh giác, một khu quần cư của lưu dân lại có 2 siêu phàm giả? Vậy mà chỉ là một khu quần cư bình thường?
Thủ lĩnh suy nghĩ một lúc:
- Bình thường họ bắt những ai? Bắt thế nào?
- Người nào họ cũng bắt cả, thấy một bắt một. Cơ bản đều là hai siêu phàm giả kia xuất thủ. Người khác không cần động tay gì cả. Lão đại chúng ta cũng bại dưới tay hai siêu phàm giả đó.
- Bắt về rồi thì xử trí thế nào?
Thủ lĩnh hỏi.
- Không biết, dù sao cũng không biết. Chỉ bắt một đám người đào kênh mương, đóng gạch mộc thôi.
Bấy giờ, thủ lĩnh nói với tên tâm phúc:
- Xem ra đám người kia không có lòng cảnh giác. Hứa Kim Nguyên, ngươi dẫn một đội người tới để họ bắt lấy. Sau khi vào đó thì điều tra tình huống, đợi ta ra hiệu mà trong ứng ngoại hợp.
Thổ phỉ kêu Hứa Kim Nguyên gật đầu:
- Đã rõ.
Sau đó hắn chọn thêm 11 người cùng đi xuống núi với mình.
Thủ lĩnh nhìn những người còn lại;
- Tới hướng bắt kêu một nửa huynh đệ tới đây. Xem ra bên này còn cây gỗ cứng phải gặm. Bất quá cũng không tốn quá nhiều công phu đâu, tuy nhiên vẫn phải kêu người tới phòng ngừa vạn nhất.
Bấy giờ, tiểu thổ phỉ thấy cờ hiệu đầu hổ của họ liền hô:
- Các ngươi là thổ Phỉ tới từ phương bắc!
Thủ lĩnh cười:
- Mắt nhìn rất tốt nha.

Hứa Kim Nguyên dẫn theo một đội người hùng hổ chạy tới khu quần cư. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ sẽ bị Nhâm Tiểu Túc bắt lại.
Để kịch trở nên thật hơn, đám Hứa Kim Nguyên tận lực phản kháng. Tuy vẫn không đánh lại Nhâm Tiểu Túc nhưng nhìn qua khá là hung hãn.
Nhâm Tiểu Túc giao đám Hứa Kim Nguyên cho Kim Lam xử lý. Bỗng nhiên Dương Tiểu Cận thấp giọng nói:
- Đám người này không đúng.
- Sao thế?
Nhâm Tiểu Túc hỏi ngược lại.
- Tư thế cầm súng của họ thể hiện họ từng được huấn luyện. Hơn nữa 12 người này rất biết cách phối hợp với nhau. Ngươi nhìn đi, mô tô của họ hẳn có đồ án giống nhau nhưng đã được xóa đi trên đường tới đây.
Dương Tiểu Cận quan sát rất kỹ, nhất là những chi tiết liên quan tới súng ống thì đừng hòng giấu diếm nàng.
Đối phương biết nơi này có 2 siêu phàm giả lại diễn kịch đủ đạt. Có điều vẫn bị Dương Tiểu Cận vạch trần.
- Là quân nhân ư?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Cũng chưa chắc, không có dấu vết huấn luyện khắc khổ của quân nhân. Đoán chừng đám người này thuộc về một tổ chức thổ phỉ lớn nào đó. Nói không chừng còn có dã tâm chẳng nhỏ.
Dương Tiểu Cận nói.
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
- Không sao đâu, cứ để họ ở lại đây.
Dường như Nhâm Tiểu Túc không hề lo lắng đám người kia.
Hết mưa, đám Hứa Kim Nguyên được Kim Lam “giáo huấn” xong thì bắt đầu đào bùn. Điều khiến họ kinh ngạc là hai siêu phàm giả kia lại là người của hàng rào 178.
Sao hàng rào 178 lại xem vào chuyện của Hà Cốc?
Hứa Kim Nguyên nghi ngờ.
Càng khiến hắn ngạc nhiên hơn là, đám người đào bùn với hắn đều là thổ phỉ…
Chẳng lẽ đúng như Kim Lam ám chỉ, họ chuẩn bị nương nhờ hàng rào 178?
- Hứa ca, chúng ta làm sao đây?
Có người nhỏ giọng nói.
Hứa Kim Nguyên nghĩ nghĩ:
- Trước cứ theo họ làm gạch mộc. Không phải nói tích đủ 100 viên đạn sẽ nhận được súng à. Chúng ta cố gắng lấy súng, lần nữa trong ứng ngoại hợp.
- Được!
Qua mấy ngày sau, lò gạch lần nữa mở cửa. Đám Kim Lam vui sướng hớn hở chờ đợi bên cạnh để làm lạnh gạch rồi chuẩn từng khối gạch xanh ra.
Người bên cạnh Hứa Kim Nguyên nói:
- Hứa ca, thay vì làm thổ phỉ họ lại vất vả cực khổ chạy tới đây nấu gạch?
Hứa Kim Nguyên nghĩ nghĩ nói:
- Có thể là để tạo ra công sự phòng ngự.
- Không đúng, ta nghe họ bảo sẽ xây nhà cho lưu dân. Ta nghe nói lưu dân đối xử với đám thổ phỉ rất tốt, còn đưa đồ ăn cho họ nữa.
- Bớt nói nhảm đi…
Hứa Kim Nguyên tức giận nói:
- Thổ phỉ sao có thể làm phòng ở cho lưu dân. Này chẳng phải chồn chúc tết gà ư? Hơn nữa, lưu dân sẽ cho thổ phỉ đồ ăn à? Ta không tin!
Kết quả tới trưa, nhóm lưu dân vác rổ ra, tươi cười nhiệt tình đi tới bên bờ ruộng:
- Mọi người tới dùng cơm đi. Ta có nấu mấy quả ngô cho các người nè, đừng ghét bỏ nha.
Kim Lam và Trương Nhất hằng nhận rổ trong tay lưu dân rồi phát ngô trong rổ cho mọi người. Đây là lương thực lưu dân tích lũy từ năm trước. Đám lưu dân để qua mùa đông nhưng chưa ăn hết nên lấy ra. Thế nhưng không ai chê cả.
Hứa Kim Nguyên thấy vậy sửng sốt nửa ngày:
- Hôm nay ta gặp quỷ rồi?!
Vừa nói xong, Kim Lam cầm một quả ngô nóng hổi nhét vào tay Hứa Kim Nguyên:
- Bớt nói nhảm, nhân lúc còn nóng thì ăn đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất