Đệ Nhất Danh Sách

Chương 352: Hạt Giống Của Sự Tín Nhiệm

Chương 352: Hạt Giống Của Sự Tín Nhiệm
Theo thời gian đám thổ phỉ ở đây, khu quần cư vốn tiêu điều nay trở nên sống động hơn.
Một lần, có thổ phỉ tới nhà lưu dân trộm lương thực phơi khô. Lưu dân phát hiện sẽ không nói gì, nhưng để Nhâm Tiểu Túc biết sẽ hung hăng đánh đối phương một trận, đồng thời còn tịch thu sạch số đạn mà thổ phỉ nọ tích lũy được.
Lưu dân còn khuyên Nhâm Tiểu Túc đừng ra tay mạnh như thế, khiến thổ phỉ vừa bị đánh còn xấu hổ nữa.
Từ đó về sau, chuyện này cũng không phát sinh nữa.
Ngược lại, trong đám lưu dân vẫn có những người khó ưa. Mỗi ngày đi tới đầu đường xó chợ ăn chờ đồ của nhà người khác. Kết quả đám Kim Lam nhìn không vừa mắt đã lôi mấy tên đó ra đánh, sau đó lại xách đối phương tới khu thổ phỉ tiến hành cải tạo.
Đám đầu đường xó chợ kia khi dễ lưu dân thì được nhưng khi dễ thổ phỉ lại không dám.
Nhà gạch dần mọc lên, thổ phỉ khỏe mạnh, làm việc cũng rất nhanh.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Hứa Kim Nguyên chỉ huy mọi người xây nhà. Bên cạnh có nữ lưu dân ẩn ẩn đưa tình nhìn Hứa Kim Nguyên. Hắn quay đầu nói với Dương Tiểu Cận;
- Hắn là người ngươi từng nói có vấn đề lúc trước?
- Ừ…
Dương Tiểu Cận gật đầu:
- Bất quá bây giờ xem ra cũng không có tà tâm gì.
Lúc trước Dương Tiểu Cận còn sợ đối phương gây chuyện nên âm thầm quan sát. Lúc ấy nàng còn bực mình vì Nhâm Tiểu Túc không lo, kết quả bây giờ mới thấy bản thân là lo thừa rồi.
Hiện tại Hứa Kim Nguyên mỗi ngày chỉ mong đổi được đạn mà thôi.
Lần này họ một hơi xây xong 12 căn nhà. Trên đất chết hoang vu, rốt cuộc cũng có nhà gạch lần nữa mọc lên. Nhâm Tiểu Túc quan sát hết thảy, trong lòng có chút phức tạp, những cản nhà gạch đó như tượng trưng cho sự nối tiếp của nền văn minh nhân loại.
Mỗi gian nhà rộng chừng 28 mét vuông, tốn 1900 khối gạch, có thể ở được 10 người.
So với số lượng người thì phòng ở còn ít. Thế nhưng lò gạch thứ hai đã bắt đầu được đốt, hai ngày nữa là có thể lấy ra xây nhà rồi.
Hôm qua Kim Lam và Trương Nhất Hằng khoác lác với đám lưu dân, nói sẽ xây phòng ở cho tất cả mọi người.
Khi đó Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Đến khi các người tích đủ đạn vẫn muốn xây phòng ở à?
Kim Lam vô tư nói:
- Cũng đâu thể để các đồng hương tiếp tục ở trong hầm trí ẩn, còn có mấy đứa nhỏ nữa. Hầm trú ẩm rất tù túng, có hại cho sức khỏe tụi nó.
Trương Nhất Hằng nói tiếp:
- Chúng ta có thể xây thêm học đường, nhà xưởng…
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ nói:
- Nhà xưởng thế quái nào được. Chúng ta đâu có kỹ thuật làm nhà xưởng.
- Vạn nhất sau này có thì sao…
Trương Nhất Hằng nói thầm.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc đi tới một căn nhà vừa được xây xong. Hắn hỏi Kim Lam:
- Đếm xem mọi người có bao nhiêu viên đạn rồi?
Từ lúc bắt đầu làm việc tới giờ đã 20 ngày. Rất nhiều người đã tích lũy đủ đạn. Kim Lam vò đầu nửa ngày nói:
- Vì lần trước có khá nhiều huynh đệ gia nhập. Chúng ta cũng đều đặn quyên góp cho họ không ít đạn nên mỗi người đại khái còn thiếu hai ba viên. Ngày mai đống gạch mộc thêm 1 ngày nữa hẳn là đủ.
May mà gần đây không có thêm thổ phỉ mới. Nhân số không trung bình cỡ bốn trăm người. Đương nhiên cũng có người chạy trốn, thế nhưng rất ít.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận từng nói, có thể sẽ có thổ phỉ từ phương bắc xuôi nam. Bằng không nơi này của họ đã qua 10 ngày sao không có thổ phỉ nào tới.
Cho nên e rằng sắp tới, họ phải đối mặt với thế lực tới từ phía bắc, xem thử ai thắng ai.
Bấy giờ Dương Tiểu Cận mới nhớ lại, họ tới đây là để tiêu diệt thổ phỉ kia mà…
Bất quá bây giờ không phải thời điểm nghĩ tới chuyện này. Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Hôm nay ngươi không đòi đạn. Lúc trước ta đã nói, mỗi người xây nhà sẽ nhận được 15 viên đạn, nói được thì làm được.
Nói xong, đám Kim Lam bỗng nhiên kích động. Họ khổ cực hơn 20 ngày, kết quả bây giờ hoa nở rồi!
Nếu từ đầu Nhâm Tiểu Túc đưa súng cho họ, họ chắc chắn không kích động. Vì súng ống đó vốn dĩ là của họ. Hơn nữa còn là thế lực khác cho không nữa.
Nhưng bây giờ thì khác, việc tích lũy 100 viên đạn sẽ đổi được súng chẳng khác nào một dạng vinh dự. Thứ khiến họ kích động không phải súng mà là tư cách được cầm súng trong khu quần cư.
Phảng phất như tư cách này có giá trị ngàn vàng. Trước kia họ đoạt tiền của thương đội cũng chẳng vui như bây giờ. Lúc ấy họ không được kiêu ngạo như hôm nay, vì đây là vinh dự do họ dùng công sức của bản thân đổi lấy.
Nhâm Tiểu Túc kêu Kim Lâm tập hợp mọi người:
- Sau khi lấy được súng, các ngươi sẽ làm gì?
Kim Lam hưng phấn nói:
- Đi ăn cướp. Chúng ta có mấy trăm người, tuyệt đối có thể quét ngang phía nam!
Kim Lam cũng không dám nói khoác quá. Chung quy ở phía bắc có Hỏa Thổ Phỉ cực kỳ hung hãn.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lát, hắn chỉ vào đám lưu dân vây xem bên cạnh họ:
- Cướp bóc? Cướp đoạt của họ ư?
Đám lưu dân vây xem sửng sốt một chút. Thấy vậy Kim Lam nhanh chóng giải thích:
- Không cướp của các người. Chúng ta cướp của các người làm gì.
- Nhưng còn rất nhiều người như họ…
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Người ta cũng có con nít, có người già.
Bấy giờ, Hứa Kim Nguyên nghi ngờ nói:
- Vậy chúng ta lấy súng làm gì?
- Bảo vệ họ.
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
Hắn chỉ nữ lưu dân có cảm tình với Hứa Kim Nguyên:
- Bảo vệ Tiểu Thúy, bảo vệ thôn dân cũng là bảo vệ người nhà.
Hứa Kim Nguyên không nói gì.
Tiểu Thúy đứng bên ngoài ngượng ngùng nhìn hắn bằng ánh mắt chứa đầy nước….
Nhâm Tiểu Túc cầm cây súng đưa cho Hứa Kim Nguyên:
- Nhận súng đi. Chúng ta là người một nhà, là chiến hữu, là huynh đệ.
Hứa Kim Nguyên nhăn nhó cầm súng. Kim Lam và Trương Nhất Hằng nhận súng vui vẻ vô cùng.
Họ ôm cây súng lạnh băng đen ngòm chẳng khác nào ôm bảo bối:
- Các người yên tâm, có lão Kim ta ở đây, không thổ phỉ nào có thể đụng tới các người!
Dương Tiểu Cận đứng bên cạnh yên lặng quan sát hết thảy. Nhìn thiếu niên như đứng trên sân khấu kia, nàng từng nói muốn có được sự tin tưởng của đám thổ phỉ rất khó, khiến họ đoàn kết như huynh đệ đã không tồi rồi.
Thế nhưng ngoài dự định, hiện tại chỉ hơn 20 ngày. Một tập thể đã dần thành hình, vì tín ngưỡng “bảo vệ” mà lặng lẽ sinh ra.
Không có cái gì hùng vĩ cả, tín ngưỡng Nhâm Tiểu Túc truyền cho đám thổ phỉ là sự bảo vệ. Bảo vệ tài sản của mình, bảo vệ người nhà, bạn bè, bảo vệ tất cả mọi thứ của họ.
Không cần bảo vệ hòa bình thế giới gì đó. Chuyện này không có quan hệ gì tới họ cả.
Đương nhiên, dù là sức mạnh quần thể hay tín nhiệm thì hiện tại chỉ mới là hạt giống mà thôi.
Thế nhưng nếu không có Nhâm Tiểu Túc, sợi dây kết nối của bọn họ sẽ mất. E rằng rất nhanh họ sẽ tản ra và tìm con đường riêng cho mình.
Hiện tại mà gặp phải kẻ thù mạnh thì rất nhanh sẽ đánh tan họ hoàn toàn.
Nhưng Dương Tiểu Cận cảm thấy Nhâm Tiểu Túc có thể chôn hạt giống này trong lòng đám thổ phỉ đã là rất giỏi rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất