Đệ Nhất Danh Sách

Chương 351: Bối Rối

Chương 351: Bối Rối
Thật lòng Hứa Kim Nguyên không muốn làm việc này, nhất là với loại việc hạ cấp như đào nước bùn này.
Mắt thấy đồng bạn của hắn đã dần vào guồng việc, thế nhưng Hứa Kim Nguyên vẫn lầm bà lầm bầm không chịu làm.
Hứa Kim Nguyên yên lặng quan sát Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận. Chung quy 2 siêu phàm giả trong truyền thuyết này mới là quan trọng nhất.
Vốn hắn tưởng bản thân là tiểu thổ phỉ vừa vào tổ chức, rất khó gặp được hai siêu phàm giả đỉnh cao. Thậm chí họ cũng không xuất hiện trước mặt hắn.
Kết quả hắn sai rồi.
Mấy ngày này Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận vẫn luôn làm việc chung với mọi người. Hai người họ không sợ bẩn không sợ mệt, cũng chẳng phàn nàn một tiếng.
Hứa Kim Nguyên có phần nghi hoặc, đây mà là siêu phàm giả đó hả? Là cao thủ trong truyền thuyết của hàng rào 178? Cao thể lại có thể hạ thấp bản thân, ngang hàng cùng với họ?
Có điều vết thương còn đau nhắc nhở hắn không thể đụng vào hai người này…
Hứa Kim Nguyên nhỏ giọng hỏi Kim Lam:
- Kim Lam huynh đệ, hai người này chỉ giả vờ giả vịt mà các người cũng tin à? Đại nhân vật nhà người ta chỉ chơi đùa với các người thôi.
Vẻ mặt Kim Lam ghét bỏ nhìn Hứa Kim Nguyên:
- Hai vị gia không phải làm dáng đâu. Mọi người cũng chẳng ngu, nếu giả bộ sao chúng ta không nhìn ra? Ngược lại ngươi nhìn lại mình đi, mỗi ngày hết ăn lại nằm, sống cũng phải sống cho tốt. Hôm nay không cho ngươi ăn ngô mà đồng hương mang tới nữa!
Hứa Kim Nguyên:
- ???
Có liên quan gì không!
Hứa Kim Nguyên không vui nói:
- Ngươi nha, là một tên thổ phỉ sao bây giờ làm nông lại giỏi thế này rồi!
Kim Lam cười lạnh nhìn Hứa Kim Nguyên một cái:
- Dựa vào hai tay hai chân kiếm cơm không mất mặt! Chỉ biết ăn rồi nằm mới mất mặt!
Hứa Kim Nguyên cẩn thận suy nghĩ:
- Dường như cũng đúng nha…
Nhưng liên quan gì tới hắn!
Bất quá Hứa Kim Nguyên vẫn quan sát Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận thật lâu. Thậm chí hắn còn tập trung tinh lực quan sát hai vợ chồng nhà này.
Kết quả Hứa Kim Nguyên phát hiện, hai người này thật sự không hề giả bộ, họ có thể chịu cực chịu khổ được.
Từ tận đáy lòng, Hứa Kim Nguyện dần tin tưởng thân phận của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận.
Nếu có thể tới hàng rào 178 lăn lộn tất nhiên rất tốt. Có điều Hứa Kim Nguyện cảm thấy vài phần hư ảo. Hơn nữa tổ chức thổ phỉ ở phương bắc còng đang chờ hắn kia kìa. Hắn nên làm thế nào đây?
Hắn vào đây có mục đích, tất nhiên khó thuyết phục hơn người khác. Vì hắn đã có mục tiêu rồi.
Bấy giờ một thổ phỉ hô:
- Mọi người ơi, đại ca bảo giúp xây nhà sẽ được 15 viên đạn mỗi người đó!
Hứa Kim Nguyên nhìn một đống người rửa ráy tí rồi chạy lên bờ.
Kim lam rống to:
- Ai cũng không được đoạt cùng lão tử!
Hứa Kim Nguyên đi theo, nhỏ giọng nói thầm:
- Điên hết rồi à.
Tới khu quần cư của lưu dân, gạch xanh đã chất đống một bên. Bất quá có người nói:
- Nhưng chúng ta kiếm xi măng ở đâu đây?
Ban đầu mọi người cảm thấy chỉ cần có phòng gạch, có mái che chắn mưa gió là được. Bây giờ họ mới nhớ tới, mọi người cần thêm xi măng nữa.
Ở hàng rào thì có đó, tuy nhiên hiện tại họ không thể tìm tập đoàn mà mua được, đúng không?
Nhâm Tiểu Túc cũng ở bên cạnh trợn tròn mắt:
- Các người từng làm chuyện này bao giờ chưa?
Cả lưu dân lẫn thổ phỉ đều lắc đầu:
- Bọn ta chưa bao giờ được ở nhà gạch, cả đời toàn ở nhà đất thôi.
Nhâm Tiểu Túc cao giọng hỏi:
- Có ai biết làm không? Treo thưởng 20 viên đạn cho người biết cách làm. Nếu có biện pháp thì đừng giấu diếm!
Mọi người người hai mặt nhìn nhau, tất cả đều muốn lấy được 20 viên đạn. Thế nhưng không ai có cách cả.
Đột nhiên, Hứa Kim Nguyên nói:
- Trộn gạo nếp với nước, vôi và dây gai rồi quậy tới khi tạo thành chất lỏng sền sệt. Có thể dùng để tráng khe hở trên tường gạch, tới một hai chạch năm sau cũng không hư.
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên:
- Tỷ lệ mỗi thứ thế nào. Trước kia ngươi từng có kinh nghiệm về việc xây dựng ư?
- Trước kia ta từng xây nhà cho mấy gia đình giàu có trong thị trấn. Tỷ lệ thế nào ta sẽ nói sau. Bây giờ các ngươi đi tìm nguyên liệu đi. Những nguyên liệu này không khó tìm.
Hứa Kim Nguyên rụt rè nói. Hắn đóng góp không vì 20 viên đạn đâu. Chỉ là hắn cảm thấy ngay cả chuyện này không biết thì đám lưu dân cũng quá ngốc rồi.
Đột nhiên Kim Lam đi tới nện một quyền lên ngực Hứa Kim Nguyên. Hứa Kim Nguyên đang tính phát giận lại nghe Kim Lam cười nói:
- Được nha người anh em, rất lợi hại!
Nhâm Tiểu Túc dẫn đầu vỗ tay:
- Tới, mọi người cùng nhau cám ơn vị huynh đệ này. Ngươi tên gì?
- Hứa Kim Nguyên?
- Được rồi, sau này ngươi sẽ là đội trưởng đội xây dựng của khu quần cư!
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng bổ nhiệm.
Đầu óc Hứa Kim Nguyên thanh tỉnh nhìn ánh mắt tán thành của mọi người dành cho mình. Đột nhiên hắn nhớ tới câu mà Kim Lam từng nói: Dựa vào hai tay hai chân kiếm cơm không mất mặt.
Nhâm Tiểu Túc đưa 20 viên đạn cho Hứa Kim Nguyên:
- Huynh đệ, làm tốt lắm!
Hứa Kim Nguyên nhìn đạn nặng tay rồi quay đầu nhìn ánh mắt hâm mộ của người khác dành cho mình. Bỗng nhiên hắn hiểu được vì sao đám Kim Lam lại vui vẻ khi nhận được đạn…
Lúc xây nhà, lưu dân thay phiên đưa khoai lang, ngô… tới. Điều kiện sống nơi này không quá tốt, khoai lang, khoai tây, ngô là thức ăn chính của họ.
Lúc một nữ lưu dân đưa đồ ăn cho Hứa Kim Nguyên còn khen ngợi hắn:
- Lúc ngài tới đây ta đã chú ý ngài, vừa nhìn liền biết là người có học vấn.
Đến nơi này, xây dựng được nhà ở đã là có học vấn trong mắt mọi người.
Hứa Kim Nguyên vừa định nói hắn không tính là có học vấn gì đâu thì Nhâm Tiểu Túc cười ngăn cản:
- Có thể dùng tri thức của bản thân giúp đỡ mọi người chính là học vấn. Tri thức dùng để thay đổi thế giới, ngươi đang thay đổi thế giới.
Vài lời khoác lác của Nhâm Tiểu Túc khiến Hứa Kim Nguyên không khỏi bối rối!
Lúc trước khi không thể làm việc, đám thổ phỉ đều nhìn hắn không vừa mắt.
Mà khi hắn thi triển năng lực bản thân thì đám thổ phỉ chóa má không ngừng gọi hắn thân thiết là Hứa ca.
Đãi ngộ khác biệt như thế khiến Hứa Kim Nguyên không kịp thích ứng.
Mà đội ngũ thổ phỉ vốn mỗi người mỗi suy nghĩ nay đã đoàn kết hơn.
Họ có được giá trị để tạo nên một mối quan hệ lâu dài rồi dần dà cũng tạo thành sự tín nhiệm khó nói thành lời.
Đương nhiên, cách ngày đó cũng còn xa lắm.
...
Nửa tháng nhoáng một cái là qua.
Bắp ăn rất ngon.
Hứa Kim Nguyên gặm bắp trong tay không ngừng suy nghĩ, hắn tới đây để làm gì? Vì đạt được sự tin tưởng của đám thổ phỉ, thăm dò tình huống giúp đám thổ phỉ. Sau đó lại cầm lấy vũ khí vốn thuộc về mình rồi nội ứng ngoại hợp với đám thổ phỉ từ phương bắc, tận diệt khu quần cư này.
Bây giờ hắn đang làm gì? Mỗi ngày không ngừng xây nhà!
Không đúng, còn đào bùn, giúp đỡ lưu dân gieo hạt rồi ăn ngô mà lưu dân thu hoạch.
Có nữ lưu dân vừa ý hắn, ngày nào cũng lôi kéo hắn về nhà nàng. Hắn phải tiêu hao rất nhiều định lực mới “giữ mình” được.
Một thổ phỉ phương bắc như hắn sẽ vì chút nhi nữ tình trường và vài quả ngô mà ở lại đây ư?
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc hô tô:
- Chuyển gạch, 30 khối đổi 1 viên đạn.
Hứa Kim Nguyện tính tính đạn của mình, hai ba phát gặm hết bắp trong tay:
- Nè nè, mấy huynh đệ đừng có đoạt cùng ta. Ta sắp tích lũy đủ rồi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất