Chương 353: Người Nhà
Dương Tiểu Cận nghiêng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc, hai ngày nay nàng cũng bắt đầu nghĩ tới chuyện sẽ có một căn nhà nhỏ ở đây.
Nàng đâu thể ở chung một chỗ với đám thổ phỉ?
Nhà có thể xây lớn hơn một chỗ, ví dụ có thêm nhà bếp hoặc một sân nhỏ. Khi Nhâm Tiểu Túc săn gà rừng hay heo rừng về có thể nuôi ở đấy. Nói không chừng còn thu dưỡng được hai con bò nữa.
Nghĩ tới đây, Dương Tiểu Cận bắt đầu chờ mong lò gạch mới ngày mai.
Tuy nhiên chuyện nhà ở vẫn phải chờ thêm thời gian. Chung quy nhà gạch nơi này vẫn mới được xây vài căn. Nếu Nhâm Tiểu Túc muốn làm gương tốt, chỉ sợ nàng cũng phải theo hắn chịu khổ.
Bất quá Dương Tiểu Cận khá hiếu kỳ, súng đã phát đi. Tiếp theo Nhâm Tiểu Túc sẽ dùng mục tiêu gì gắn kết đám thổ phỉ?
Lúc này lại nghe Nhâm Tiểu Túc nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, tiếp tục đóng gạch mộc. Gạch nấu xong không dùng để xây nhà nữa mà xây dựng công sự phòng ngự.
Kim lam thầm nói:
- Còn tưởng không cần làm việc nữa chứ.
Tuy Nhâm Tiểu Túc đang cố gắng cải biên ý nghĩ của đám thổ phỉ. Thế nhưng những thói quen thâm căn cố đế rất khó thay đổi. Trong mắt đám Kim Lam, thổ phỉ có súng nên đi đánh cướp. Dù hiện tại họ không đáng cướp cũng chẳng muốn làm việc tiếp.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nói:
- Bắt đầu từ mai, mỗi khi tích lũy đủ 200 viên đạn các người sẽ nhận được một chiếc xe mô tô.
Hai mắt của Kim Lam và Trương Nhất Hằng sáng lập lòe nhìn mô tô mới tinh. Từ sau khi họ tới khu dân cư đã rất lâu chưa được đụng vào xe mô tô.
Nam nhân đều thích những thứ mạnh mẽ. Xe là một trong số đó. Bất kể xe mô tô hay xe bốn bánh, một khắc tiếng động cơ rền vang chẳng khác nào tiếng gầm gừ từ chính nội tâm của họ, sướng khoái vô cùng.
Thế nhưng Hứa Kim Nguyên lại có chút chần chờ, hắn phải đổi xe thật nhanh. Ngành nghề của hắn thuộc về kỹ thuộc, có xe mô tô sẽ làm việc tốt hơn.
Sáng sớm thứ hai, Nhâm Tiểu Túc ngủ dậy liền đi tới bờ sông. Lũ xuân còn rất lâu mới hết. Hơn nữa thời tiết ngày càng nóng bức, sông ngòi cũng dần rộng hơn.
Đến mùa hè, sông ngòi lan rộng kia chẳng khác nào sinh mệnh của nhân loại không ngừng ngoan cường tìm đường sống trên đất chết.
Nhâm Tiểu Túc đi đến khu quần cư. Hôm nay là ngày gạch xuất lò. Đám thổ phỉ cảm thấy tiến độ nung gạch có phần chậm. Vì thế chuẩn bị xây một lò gạch mới lớn hơn.
Có người hỏi Kim lam, họ làm nhiều gạch thế để làm chi. Nhà ở sắp hoàn thành rồi, gạch nấu nữa có công dụng gì đâu.
Kim Lam thần bí nói:
- Vạn nhất có hàng rào 179 xây dựng ở đây thì sao?
Còn về việc vì sao Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận tới đây, lại nấn ná chỗ này lâu như thế thì mọi người đều tự đoán. Hẳn là hàng rào 178 muốn mở rộng thế lực ra đất liền, Hà Cốc trống trải chẳng phải là lựa chọn tốt nhất sao?
Lúc trước không có tập đoàn nào xây dựng hàng rào ở đây vì đây là khu vực nhạy cảm không ai quản lý. Chẳng thế lực nào đồng ý để thế lực khác phát triển ở khu vực này cả.
Thế nhưng, nếu hàng rào 178 muốn động thủ. E rằng Dương thị đang lâm vào chiến hỏa cũng chẳng ngăn được. Mà Tông thị phương bắc lại đánh không lại hàng rào 178, tuy vị trí không phải quá tốt nhưng thời cơ chín mùi!
Hơn nữa hàng rào 178 muốn vào đất liền phải đi qua Hà Cốc của họ!
Nghĩ tới đây, đám Kim Lam cảm thấy bản thân đã hiểu…
Trên đường đi, mọi người gặp nhau sẽ nhiệt tình chào hỏi, hô một tiếng huynh, hai tiếng đệ. Cứ như lời Nhâm Tiểu Túc đã nói hôm qua, bảo họ là người nhà. Mọi người thật sự xem những người khác là người nhà rồi.
Có ít người tin là thật, cũng có người không tin. Có điều thân đã lâm vào hoàn cảnh này, người không tin cũng chẳng nói gì.
Lúc này, đám người của Hứa Kim Nguyên chỉ lặng im quan sát hết thảy. Dù sao họ cũng chẳng tin. Một trong số họ tính toán một chút, cách thời gian thủ lĩnh ước định không còn nhiều. Dựa theo những gì đã nói, tối nay họ sẽ vụng trộm lẻn ra bên ngoài báo tin. Sau khi thống nhất kế hoạch, đêm mai sẽ nội ứng ngoại hợp tập kích khu dân cư.
- Hứa ca, chúng ta chuẩn bị rút lui thôi….
Có người nói với Hứa Kim Nguyên:
- Đêm nay…
Hứa Kim Nguyên trừng mắt nhìn đối phương:
- Ngươi nói cái gì thế? Ta làm sao có thể rời khỏi người nhà của mình?
Thủ hạ:
- ???
Người nhà cái quái gì! Ngươi điên rồi hả?!
Ban đầu, mọi người còn tưởng Hứa Kim Nguyên chỉ đang nói đùa. Có điều sau khi nói chuyện nghiêm túc, họ phát hiện Hứa Kim Nguyên nói thật!
- Hứa ca, không phải lúc trước ngươi nói họ giả bộ thôi hả…
Có thổ phỉ ủy khuất nói.
Hứa Kim Nguyên thở dài:
- Thổ phỉ sao có thể chết già. Ngươi từng nghe thấy thổ phỉ nào có thể an hưởng tuổi già không?
Mọi người tỉ mỉ nhớ lại, đúng là không có thật.
Hứa Kim Nguyên nói tiếp:
- Các ngươi cũng tiếp xúc với Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận rồi. Chưa nói tới việc họ có phải người của hàng rào 178 không. Ta chỉ muốn hỏi, ngươi cảm thấy họ với vị thủ lĩnh lúc trước của chúng ta thế nào?
- Xét từ thực lực thì cả hai đều là siêu phàm giả.
Tiểu thổ phỉ phân tích:
- Bất quá ở đây có tận 2 người.
- Từ khi tới đây, ta sống thoải mái hơn…
Có người nói:
- Ở tổ chức kia, bầu không khí rất áp lực. Có gì đó cũng chẳng dám hó hé
Hứa Kim Nguyên gật đầu:
- Vậy ở đây thì sao?
- Giống như người một nhà, có thể vui đùa, cùng nhau sống chết.
- Cho nên khoan xét về những thứ khác, từ tận đáy lòng các ngươi cảm thấy nơi nào tốt hơn?
Hứa Kim Nguyên nói:
- Các ngươi tưởng ta thật sự dễ lừa? Không đúng, là hai người Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận kia cho ta thêm hy vọng
Hứa Kim Nguyên nhìn Kim Lam và Trương Nhất Hằng đang chuyển gạch ở cách đó xa xa. Đám thổ phỉ này lựa chọn ở lại đây thật sự là vì bị tẩy não?
Không phải, thứ họ thấy được là sức mạnh của hy vọng. Vì thế cam tâm tình nguyện hãm vào bên trong.
Nếu chỉ đây là âm mưu lại giúp mọi người sống tốt hơn thì còn là âm mưu sao?
Hứa Kim Nguyên từng mất ngủ cả đêm. Sau đó tự có quyết định của mình.
- Vậy chúng ta không cần nội ứng ngoại hợp nữa à?
Có người thăm dò.
- Ừ.
Hứa Kim Nguyên gật đầu:
- Ta sẽ tìm cơ hội báo việc này với đại ca, để hắn phòng bị có người đánh lén.
- Vậy có khác nào nói cho hắn biết chúng ta là gián điệp đâu. Hắn có bài xích chúng ta không?
Có người hỏi.
Hứa Kim Nguyên sửng sốt, hắn hít một hơi sâu rồi nói:
- Ta tin hắn sẽ không.
Nói xong, Hứa Kim Nguyên đi tới chỗ Nhâm Tiểu Túc. Hắn tưởng bản thân có thể thuyết phục tất cả huynh đệ ở lại. Thế nhưng trong nhóm vẫn có người vụng trộm chạy trốn. Trước khi đi, thổ phỉ đào tẩu có nói:
- Tuy ta cũng cảm thấy nơi này rất tốt nhưng các người xem những người khác đi, ngay cả súng cũng không biết cách dùng. Đợi thủ lĩnh tới, chỉ trong một đêm nơi này sẽ hôi phi yên diệt, ta không muốn chết!
Những người khác hai mặt nhìn nhau, khó có thể lựa chọn.
Khi Hứa Kim Nguyên đi tới trước mặt Nhâm Tiểu Túc. Hắn đang do dự nên mở miệng thế nào thì Nhâm Tiểu Túc quay đầu, cười nói:
- Khi nào họ đánh tới?