Chương 355: Lôi Minh
Màn đêm phủ xuống, đám Kim Lam ăn xong hai cái bánh ngô liền nằm úp đằng sau công sự phòng ngự chờ thời. Bánh ngô là lưu dân làm cho họ, sợ họ tác chiến mà đói.
Nhâm Tiểu Túc nói với họ, đêm nay chưa chắc thổ phỉ phương bắc sẽ tới. Tuy nhiên mọi người vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng. Nửa đêm đầu nửa ngủ nửa canh, nửa đêm sau lại đổi ca. Nếu thấy quân địch xuất hiện, mọi người phải nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu.
Sau khi Nhâm Tiểu Túc dặn dò xong, hắn quay đi quay lại thì chẳng thấy Dương Tiểu Cận đâu:
- Các ngươi có thấy… khục khục, các ngươi có thấy đại tẩu đâu không?
- Không có a,
Kim Lam nói.
- Ta thấy nàng đi ra ngoài rồi.
Hứa Kim Nguyên lên tiếng.
Nhâm Tiểu Túc ồ một tiếng.
Xem ra Dương Tiểu Cận đã sớm thông thuộc địa hình nơi này.
Một tay súng bắn tỉa chân chính trên chiến trường tuyệt đối không chỉ có một cao điểm. Nếu nơi họ núp bị bại lộ sẽ nhanh chân rời đi, bằng không sẽ bị loạn súng bắn chết.
Cho nên, tay súng bắn tỉa là một chức nghiệp năng động.
May mà Hứa Kim nguyên nói thổ phỉ phương bắc có tay súng bắn tỉa, giúp hệ số nguy hiểm của Dương Tiểu Cận giảm xuống sâu sắc.
Hơn nữa Dương Tiểu Cận cũng có ưu thế của nàng.
Súng ngắm rất nặng, nếu tay súng bắn tỉa không đủ sức nâng thì súng ngắm sẽ trở thành một trở ngại cho họ.
Có vài cây súng ngắm nặng tới 20.0 kg. Chẳng khác nào vác hai bao gạo chạy ở nơi hoang dãn, ngay cả đàn ông trưởng thành của chưa chắc khiêng nổi.
Nhưng Dương Tiểu Cận thì khác, sau khi rút lui, nàng hoàn toàn có thể thu súng ngắm lại. Hơn nữa nàng còn là siêu phàm giả, thể năng tốt hơn người bình thường nhiều.
Một siêu phàm giả kết quá tay súng bắn tỉa tuyệt đối là sự tồn tại mang tới khủng hoảng cho kẻ địch.
Ăn xong hai cái bánh ngô, Nhâm Tiểu Túc nhắm mắt dưỡng thần sau một công sự phòng ngự. Nói thật, hắn cũng rất muốn đi tới nơi hoang dã, chỗ đó thích hợp để hắn phát huy hơn.
Có điều đám thổ phỉ chưa trải qua chiến đấu chân chính. Bây giờ cấp bậc của họ chỉ cỡ một đám ô hợp mà thôi. Nếu không có người ổn định quân tâm. E rằng đám thổ phỉ chưa đánh đã chạy một nửa.
Kim Lam chui tới bên người Nhâm Tiểu Túc, nhỏ giọng nói:
- Đại ca, năng lực siêu phàm của đại tẩu là bắn tỉa. Vậy còn ngươi thì sao?
Cho đến nay, khi đối phí họ Nhâm Tiểu Túc chỉ dùng sức mạnh cơ bắp, căn bản chưa từng dùng năng lực siêu phàm. Vì thế đám Kim Lam đều tự suy đoán năng lực của Nhâm Tiểu Túc là gì…
Nhâm Tiểu Túc nhìn họ một cái:
- Khi nào kẻ địch tới các người sẽ biết. Cầm rương lựu đạn qua đây cho ta.
Đám thổ phỉ bên cạnh ngẩn người, không phải đang nói về năng lực siêu phàm hả, sao tự nhiên biến thành lựu đạn rồi. Chẳng lẽ năng lực siêu phàm của Nhâm Tiểu Túc có liên quan tới lựu đạn?
Bấy giờ, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nói:
- Tới rồi! Chuẩn bị chiến đấu! Địch nhân ở hướng tây bắc không phải phương bắc!
Hứa Kim Nguyên nhìn thoáng qua khu vực trước mặt:
- Đại ca, kẻ địch ở đâu?
Một vùng phía trước đen kịt, địch nhân ở đâu ra? Cũng không biết Nhâm Tiểu Túc phát hiện ra địch nhân kiểu gì.
Trên thực tế, khi trời vừa tối Nhâm Tiểu Túc đã thả ảnh tử ra, họ không có lính trinh sát, Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể để ảnh tử là lính trinh sát.
Cho nên trong nháy mắt ảnh tử thấy được địch nhân, Nhâm Tiểu Túc lập tức biết. Bất quá hắn không để lộ ảnh tử mà chờ đối phương tiếp tục tới gần.
Sau đó Hứa Kim Nguyên liền thấy, tay phải Nhâm Tiểu Túc bắt cầm lấy một cái lựu đạn, hắn mở chốt rồi vươn tay vào một cái bóng đen hình tròn.
Ám ảnh chi môn như một cánh cửa giúp cánh tay của Nhâm Tiểu Túc như xuyên tới một không gian khác.
Mà đám Kim Lam và Hứa Kim Nguyên cũng sững sờ nhìn một mà này, không biết Nhâm Tiểu Túc muốn làm gì.
Đám thổ phỉ từ xa yên lặng tới gần. Hành động của họ cực kỳ bí ẩn, thậm chí còn chọn đi đường vòng xa hơn để và bỏ cả xe mô tô để đi bộ nữa.
Trong lúc cả đám đang sờ soạng đi tới, thổ phỉ ở hàng đầu tiên chợt thấy một cánh tay vươn ra từ trong màn đêm ném một quả lựu đạn xuống dưới chân hắn…
Thổ phỉ sửng sốt một chút, chờ hắn kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì một tiếng chửi thề vang lên.
Ngay sau đó, đám Hứa Kim Nguyên nghe được ở nơi cách mình gần 1km có tiếng nổ vang trời.
Mọi người chấn kinh nhìn Nhâm Tiểu Túc, đây là năng lực gì, ném bom cách không?!
Không riêng họ chấn kinh mà ngay cả địch nhân của chấn kinh. Đám thổ phỉ đang tiến tới khu quần cư không hiểu chuyện gì xảy ra, cứ tưởng bản thân dẫm nhầm địa lôi!?
Nhưng ở Hà Cốc này thì đại lôi từ đâu mà rau?!
Trên thực tế, cự ly ném bom xa nhất của binh sĩ chỉ chừng 100m. Tỷ như trong bộ đội Dương thị, binh sĩ ném tốt nhất chỉ chừng 102m mà thôi.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc ném bom tới nơi cách hắn 1km?
Dù là lô cốt cũng không chịu nổi chịu nổi khả năng này đúng không? Chỉ có điều thể lực kiểu này thì có phần kỳ quá nha…
Bấy giờ, địch nhân ở phía xa cũng không biết ai đang công kích mình, cũng chẳng thấy rõ công kích tới từ phía nào, ngay cả đối tượng đánh trả cũng không có.
Đột nhiên, tiếng súng ngắm vang dội như sấm chớp vang lên, âm thanh dày đặc như tiếng sấm trong mây đen.
Tiếng súng bắn tỉa thậm chí còn truyền xa tận vài km!
Lựu đạn là Nhâm Tiểu Túc dùng để định vị cho Dương Tiểu Cận. Ánh sáng của lựu đạn cũng chiếu rõ tầm mắt cho nàng!
Đám Hứa Kim Nguyên đã hiểu, đây là đại tẩu động thụ. Có điều họ không phát hiện ra được Dương Tiểu Cận ở chỗ nào.
Đám Kim lam kích động rầm rú, mỗi người đều nắm chặt cây súng liên thanh trong tay họ. Thế nhưng đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy địch nhân xông tới.
Trong tưởng tượng của đám Kim Lam, chiến đấu hẳn là chờ địch nhân tới cửa, sau đó mọi người bắn phá một trận, máu tươi bắn tung tóe, súng đạn như rồng.
Đợi tới khi địch nhân thua trận, Kim Lam có thể hét một tiếng thật to như đuổi theo gì đó.
Suy nghĩ một chút đã thấy kích thích rồi. Đám Kim Lam chỉ biết khóc huhu, đánh nhau đã nửa ngày mà ngay cả bóng dáng địch nhân họ cũng không thấy…
Nhâm Tiểu Túc vừa ném lựu đạn vừa dùng ảnh tử quan sát một bên. Hắn chỉ cảm thấy có phần kỳ quái, số lượng của bầy thổ phỉ có chút không thích hợp.
Không phải nói nhân số có hơn 600 à, sao bây giờ chỉ có hơn 200 người?!
Không đúng! Nhâm Tiểu Túc thấp giọng hô với Trương Nhất Hằng:
- Cẩn thận hướng đông bắc, khả năng cao địch nhân đã tách ra hai đường!
Đám Trương Nhất Hằng nghe xong thì nhìn về phía đông bắc. Nơi đó có rất nhiều khe núi, nếu địch nhân ở đó hoàn toàn có thể núp trong khe núi, khiến bọn họ khó lòng phòng bị!
Trong lúc nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc đã điều khiển Ảnh tử tiến vào chiến trường. Chỉ thấy Ảnh tử cầm Hắc đao trong đêm, nhanh chóng thu gặt tầng tầng sinh mệnh. Hắn phải nhanh chóng giải quyết địch nhân ở hướng này, vì khả năng cao địch nhân của những hướng khác đang tới!