Chương 354: Vương Tòng Dương
- Ngươi đã sớm biết?
Tâm tình Hứa Kim Nguyên phức tạp. Hắn vì chuyện có nên báo cho Nhâm Tiểu Túc biết không mà đã xoắn xuýt, mất ngủ cả buổi tuổi.
Thậm chí hắn còn sợ, nếu Nhâm Tiểu Túc biết chân tướng, có khi nào đối phương giết mình chăng.
Tuy Hứa Kim Nguyên bảo đám huynh đệ tin tưởng hắn nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng chẳng nắm chắc.
Mà bấy giờ hắn lại phát hiện, bí mật ẩn sâu trong lòng mình đã sớm bị Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận nắm bắt.
Dương Tiểu Cận đứng bên cạnh Nhâm Tiểu Túc nhìn Hứa Kim Nguyên:
- Các người cố tình xóa đi biểu tượng trên xe mô tô. Thủ đoạn này cũng đâu có gì lợi hại.
- Nhưng điều đó cũng không đủ nói rõ cái gì cả?
Hứa Kim Nguyên mím môi.
- Từ sau khi các người tới, không còn thổ phỉ nào ở phương bắc sang nữa.
Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở:
- Hẳn đã có người tập hợp thổ phỉ của núi Đạt Bản, Đường Uông và quan ải rồi.
Hứa Kim Nguyên mạnh mẽ hỏi:
- Vậy thì sao?
Nhâm Tiểu Túc cao hứng đáp:
- Chúng ta lừa ngươi.
Hứa Kim Nguyên trợn tròn mắt, lừa hắn?
- Kỳ thật chúng ta đã quan sát ngươi từ lâu….
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Bất quá bây giờ mới xem như triệt để xác nhận thân phận của ngươi.
- Vậy ngươi tính xử trí ta thế nào?
Hứa Kim Nguyên trầm giọng nói.
Trước giờ thổ phỉ đối xử với phản đồ đều làm tam đao sáu động, không chút lưu tình.
Hứa Kim Nguyên tự biết nếu đổi thành những thủ lĩnh khác, hắn chết là cái chắc. Thế nhưng trong lòng hắn lại thấy, Nhâm Tiểu Túc sẽ khác!
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc duỗi tay nói với Hứa Kim Nguyên:
- Hoan nghênh gia nhập.
Bấy giờ Hứa Kim Nguyên nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên thiếu niên trước mặt khác với những thủ lĩnh khác.
Hắn nói ngắn gọn:
- Theo kế hoạch lúc trước, đêm nay sẽ gặp mặt, đêm mai động thủ. Thế nhưng trong số 12 người chúng ta có một người đã chạy mất. Vì thế họ cũng sẽ biết ta đã để lộ bí mật.
- Cho nên khả năng cao họ sẽ động thủ sớm hơn…
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Đám thổ phỉ có bao nhiêu người? Tới bao nhiêu người?
- Vốn có 1200 người, sau thời gian này hẳn sẽ nhiều hơn.
Hứa Kim nguyên nói:
- Thế nhưng họ sẽ không tới hết. Vì họ còn phải đấu tranh với những thế lực khác ở phương bắc. Nếu rời đi sẽ bị người của thế lực khác xen vào. Theo kế hoạch hẳn sẽ tới 600 người.
Nghe lời Hứa Kim Nguyên nói, dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn hít một hơi lạnh. Thổ phỉ của Hà Cốc đã kết hành đoàn, lại còn nhiều như thế?
Tuy lúc đánh nhau sẽ không tới hết nhưng trên lý thuyết thì 600 người cũng đủ nghiền nát khu quần cư này.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là lý thuyết.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Thủ lĩnh thổ phỉ phương bắc là người của tập đoàn nào?
Hứa Kim Nguyên sửng sốt:
- Dường như trước kia hắn là người của Khánh thị. Bất quá bây giờ thì không còn quan hệ gì với Khánh thị nữa. Có người nói hắn trốn ra từ hàng rào 113, có quen biết Hứa Hiển Sở của hàng rào 178. Bất quá chưa bao giờ thấy hắn và Hứa Hiển Sở có liên lạc. Hẳn chỉ là biết mặt nhau mà thôi. Ồ, không phải ngài cũng quen biết Hứa gia sao. Nói không chừng ngài cũng biết hắn.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút. Đối phương trốn từ hàng rào 113 ra, lại quen biết Hứa Hiển Sở? Nói không chừng thật đúng là người quen nha:
- Hắn tên gì?
- Vương Tòng Dương!
- CMN…
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc.
Người này không chỉ mình hắn biết mà ngay cả Dương Tiểu Cận cũng biết.
Dương Tiểu Cận nhớ lại:
- Có phải là người ban đầu sẽ dần chúng ta đi Cảnh Sơn thay vì Hứa Hiển Sở không?
- Chính là hắn.
Nhâm Tiểu Túc thở dài đáp.
Không phải oan gia không gặp mặt. Nếu không có Hứa Kim Nguyên nói tên thủ lĩnh thổ phỉ ra, Nhâm Tiểu Túc cũng đã quên mất có người này tồn tại.
Vương Tòng Dương từng là quan quân của hàng rào 113, cũng chịu sự ruồng bỏ như Hứa Hiển Sở. Nói đúng hơn thì Hứa Hiển Sở và Vương Tòng Dương chỉ là cộng sự chứ không có giao tình gì.
Lúc trước, hắn giết người nhà của Vương Tòng Dương, bị đối phương một mực cắn chết không ta.
Nói về Vương Tòng Dương, tên này cũng là một người kín đáo. Ban đầu hắn ngụy trang tốt như thế cũng chẳng lừa được đối phương.
Nhan Lục Nguyên từng nói, lúc Nhâm Tiểu Túc vào Cảnh Sơn, Vương Tòng Dương chuyên môn dẫn người lùng bắt thằng bé. Nếu không có Trương Cảnh Lâm ở đó, e rằng đám Nhan Lục Nguyên sẽ gặp nguy hiểm.
Chuyện này đều vì Nhâm Tiểu Túc giết người mà ra. Tuy nhiên, Nhâm Tiểu Túc chẳng hối hận chút nào, giết liền giết thôi.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc không ngờ, sau khi hàng rào 113 sụp đổ, Vương Tòng Dương không chết. Ngược lại còn chạy trốn tới phương bắc trở thành thủ lĩnh thổ phỉ.
Hơn nữa Vương Tòng Dương còn là siêu phàm giả.
Dương Tiểu Cận hỏi:
- Hắn có quan hệ thế nào với Hứa Hiển Sở?
- Ta nhớ Hứa Hiển Sở nói hắn không có bằng hữu ở hàng rào 113…
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Việc này nói lên Vương Tòng Dương sẽ không phải bạn bè gì của Hứa Hiển Sở. Lão Hứa sẽ không gạt ta.
Hứa Kim Nguyên nhìn biểu tình của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận, hắn ý thức được hai người này có quen biết với Hứa gia.
Vôn Hứa Kim Nguyên cảm thấy Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận chỉ đang gạt người thôi…
- Ngươi từng thấy năng lực của Vương Tòng Dương chưa?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Chưa từng….
Hứa Kim Nguyên lắc đầu:
- Lúc đánh nhau với những thổ phỉ khác hắn đều đứng sau, cơ bản chưa từng xuất thủ.
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Khó trách các người khác với đám thổ phỉ bình thường. Trước kia Vương Tòng Dương là quan quân, quản lý một đám thổ phỉ tất nhiên thuận buồm xuôi gió.
- Đại ca, chúng ta làm sao đây?
Hứa Kim Nguyên hỏi:
- Có cần trốn đi trước, tránh đầu gió không?
- Không cần…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Hắn chỉ có 1 người, chúng ta có tới 2 người, không sợ.
Không chỉ không sợ, thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn muốn phục chế kỹ năng của Vương Tòng Dương nữa kìa.
Phải biết hiện nay trong tay hắn có một Đồ Phổ học tập kỹ năng hoàn hảo. Học Dương Tiểu Cận không có lợi, chung quy cũng chỉ có kỹ năng súng ống, chỉ khi nào trở thành cấp hoàn mỹ mới có chỗ hữu dụng. Hắn chỉ là tay mơ mà thôi…
Cho nên, học năng lực siêu phàm của Vương Tòng Dương là tốt nhất.
Nhâm Tiểu Túc đi tới lò gạch. Hắn nói với Kim Lam:
- Mau chuyển gạch tới phương bắc. Có người sắp tấn công chúng ta, mau chóng tu sửa công sự phòng ngự! Khả năng cao đêm nay địch nhân sẽ đánh tới!
Hiện tại tu sửa công sự phòng ngự đã hơi muộn. Thế nhưng trận này họ nhất định phải thắng.
Đám Kim Lam đã sớm nhịn tới hỏng, vừa nghe nói được đánh nhau thì mắt từng người từng người lóe sáng:
- Đại ca, trận này đánh thế nào?
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Tùy tiện đánh thôi.
Dương Tiểu Cận đứng phía sau mỉm cười nhìn Nhâm Tiểu Túc. Nàng cảm thấy cuộc sống 18 năm của mình đang trở nên thú vị hơn.
Dương Tiểu Cận quay người đi tới nơi hoang dã. Nàng không cần ở lại đây. Tay súng bắn tỉa vốn là cô lang* trên đất chết, cô lang nên có bộ dáng của cô lang.
*Con sói đơn độc. Do mình thấy để cô lang hay hơn nên hemz dịch ra.
Đất chết bao la, mênh mông bát ngát. Dương Tiểu Cận đi tới một nơi khá xa. Dưới chân nàng là đất chết hoang vu, bên cạnh là sông ngòi chảy xiết.
Đêm nay người chết hơi nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên nàng bóp cò vì thủ một một người.
Quả là một đêm khiến người ta chờ mong.