Chương 356: Sụp Đổ
So với tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc, Vương Tòng Dương còn khó chơi hơn nhiều.
Ban đầu khi còn ở thị trấn, Nhâm Tiểu Túc đã che dấu kỹ tới không che được vào đâu như thế nhưng Vương Tòng Dương vẫn sống chết cắn không nhã.
Mà bây giờ, vốn đám Nhâm Tiểu Túc tưởng hơn 200 người kia chiến trường chính diện nhưng họ lại phát hiện bản thân sai rồi.
Hơn nữa khi Ảnh tử gặp được đám thổ phỉ này. Trước tiên Nhâm Tiểu Túc phán đối đối phương tới ít nhất cũng hơn trăm người, vì thế theo bản năng cho rằng đây là chủ lực của Vương Tòng Dương.
Nhưng Vương Tòng Dương càng ác hơn, dùng 200 người này làm bia đỡ đạn hấp dẫn hỏa lực. Vương Tòng Dương biết rõ khả năng cao 200 người kia hẳn phải chết ở chỗ này nhưng hắn chẳng chút để ý!
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, khó trách thằng này có thể đặt chân ở Hà Cốc. Gã* không chỉ dựa vào năng lực siêu phàm mà còn có tâm trí xảo trá và hung ác nữa.
*Mình đổi cách xưng hô thành gã cho nó thú dị chút. Vì khả năng cao tên này sắp tèo roài! Các bạn nghĩ sao? :p
Lúc này, thổ phỉ ở hướng tây bắc chưa đánh tới, thế nhưng âm thanh súng ngắm chợt ngừng khiến trong nháy mắt Nhâm Tiểu Túc hiểu được, Dương Tiểu Cận cũng phát hiện có gì đó không đúng. Nàng đang nhanh chóng di chuyển, tìm kiếm cao điểm mới để tung hỏa lực.
Không cần trao đổi gì nhiều, Dương Tiểu Cận tin Nhâm Tiểu Túc có thể xử lý sạch đám tàn binh bại tướng còn lại.
Mắt thấy thổ phỉ ở phía tây bắc tử thương hơn phân nửa. Bọn họ bị dọa cho vỡ mật, Ảnh tử xuất hiện bất ngờ từ không trung lại đánh mãi chẳng chết.
Mà Nhâm Tiểu Túc tự biết, nếu quân chủ lực của Vương Tòng Dương ở một hướng khác thì khi xếp lá cà họ sẽ đánh không lại. Hứa Kim Nguyên từng nói, Vương Tòng Dương có hỏa tiễn!
Cho nên Nhâm Tiểu Túc phải nghĩ cách tránh đi việc đối diện trên chiến trường!
Về phần đám Kim Lam, Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể đánh cược vào việc Dương Tiểu Cận sẽ chạy tới kịp!
Kim Lim nhìn phía đông bắc đen tối thì nói:
- Bên kia đều là khe nứt trên mặt đất, nếu đối phương ẩn núp trong khe nứt trên mặt đất. E rằng đại tẩu khó lòng bắn trúng.
- Bọn họ có thể quen thuộc địa hình như?
Trương Nhất Hằng hiếu kỳ hỏi:
- Nếu chưa từng tới đây, khi tiến vào khe nứt trên mặt đất sẽ phải lạc đường chứ?
Hứa Kim Nguyên thở dài:
- Việc này trách ta, hẳn là người anh em của ta đã tiết lộ tin tức cho đám thổ phỉ rằng bên này có tay súng bắn tỉa nên binh sĩ chủ lực đã chuyên đi tới nơi súng bắn tỉa không nhắm tới được. Hơn nữa người anh em kia đã sống ở đây suốt 20 ngày, quen thuộc địa hình, ban đêm hắn thường xuyên ra ngoài thăm dò.
Kim Lam im lặng một chút:
- Ngươi cũng không sai. Chỉ có thể nói mỗi người đều có lựa chọn riêng nên không cần áy náy. Vì cái gọi là tướng quân không dưới ngựa, ai cũng muốn có tiền đồ…
- Ha ha…
Trương Nhất Hằng ở bên cạnh lên đạn:
- Kim Lam, thì ra ngươi cũng là người có văn hóa?
Kim Lam khiêm tốn:
- Ta từng học ở học đường vài năm…
- Chúng ta cũng không thể dựa vào đại tẩu áp chế kẻ địch. Chúng ta là đại nam nhân, trong tay đều có súng, có thể giết địch.
Trương Nhất Hằng hào khí nói:
- Vừa rồi không phải mọi người còn tiếc nuối không thể tiến lên giết địch mà. Bây giờ xông lên thì đừng có mà sợ vỡ mật đấy.
Thế nhưng vào lúc này, trong bóng đêm có tiếng kim loại vang xa từ hư không.
Âm thanh kim loại thập phần quỷ dị, cứ như có quân đội tiến binh thần tốc, hoặc có người vung búa đánh lên sắt thép.
Âm thanh vang lên có phần đột ngột nhưng lại rất lớn.
Bỗng nhiên có sương mù khuếch tán, trong đó như có quái vật đang xông tới phía họ.
Bất ngờ thay, âm thanh răng rắc kỳ lạ vang lên từ chậm tới nhanh!
Ngay sau đó, một đoàn tàu màu đen chạy bằng hơi nước lao ra khỏi màn sương, xóa tan đám sương mù mà xám!
- CMN…
Kim Lam nổi giận gầm to:
- Xe lửa ở đâu lòi ra vậy!
Tập đoàn cũng có xe lửa, thế nhưng chỉ có vài nơi là có. Họ dùng xe lửa để vận chuyển tài nguyên khoáng sản và vật tư. Không phải tập đoàn không xây nổi đường ray và sản xuất xe lửa, chỉ là ở khu phía bắc này vỏ trái đất vận động quá nhiều, muốn bảo tồn đường ray sẽ mất rất nhiều công sức. Đôi khi vừa xây đường ray xong thì sáng hôm sau đã đứt đoạn.
Địa chấn có thể khiến hai hàng rào sụp đổ đâu phải thứ con người có thể chống đỡ nổi?
Đám Kim Lam đều biết có thứ này, Kim Lam từng nhìn thấy hình ảnh của nó qua sách trên học đường.
Chỉ là hắn nghĩ mãi cũng không rõ, xe lửa trước mắt này từ đâu mà ra?!
Tia lửa bắn ra vì sự ma sát của kim loại. Đoàn tàu không ngừng tiến về phía trước, đường ray dần hiện ra từ hư không, chậm rãi trên mặt đất. Đoạn đường ray phía trước dần thành hình thì đoạn đường ray phía sau mà đoàn tàu đã chạy qua cũng dần biết mất.
Đoàn tàu bao gồm cả đầu xe có khoảng 4 khoang. Kim Lam dùng súng bắn đoàn tàu theo bản năng. Nhưng vấn đề ở chỗ, đạn bắn vào đàn tàu chỉ tóe lên tia lửa chứ chẳng có gì.
- Mau tránh ra!
Kim Lam gào thét.
Chỉ thấy đoàn xe hướng về phía công sự phòng ngự của họ, cứ như muốn đụng vỡ chúng vậy.
Địch nhưng không tới nhưng đầu cự thú làm từ sắt thép lại xông thẳng vào!
Tốc độ đoàn tàu rất nhanh, không chờ đám Kim Lam kịp tránh né thì đầu tài đã đụng phải tường gạch. Tường gạch cứ như đậu hũ bị đụng nát.
Đây chính là năng lực của siêu phàm giả. Hiện tại đang trong thời đại Chư thần quật khởi, năng lực của siêu phàm giả mạnh mẽ vô cùng. Về sau không biết còn những chuyện kinh thế hãi tục nào sẽ tiếp tục phát sinh!
Rất nhiều thổ phỉ vì né không kịp mà bị đâm chết dưới đoàn tàu băng lãnh. Đoàn tàu đi qua, đám Kim Lam vẫn bình an vô sự, họ trơ mắt nhìn đoàn tàu đánh mát tới thôn xóm của lưu dân. Nơi đó có nhà ở bằng gạch mà họ vừa chính tay xây nên, còn có đồng hương nấu ăn cho họ nữa.
Kim Lam ngơ ngác nhìn một màn này. Sau đó tận mắt chứng kiến nhà gạch bị đụng nát, lưu dân chôn thân dưới gạch đá.
Thế mà đoàn tàu từ địa ngục kia chẳng mảy may bị gì, lông tóc vô thương.
Tiếng súng vang lên nhưng không phải đám Kim Lam nổ súng.
Thổ phỉ từ phía đông bắc rốt cuộc cũng rời khỏi khe nứt trên mặt đất dưới sự yểm hộ của đoàn tàu, bắt đầu tấn công đám Kim Lam!
Một đồng bạn bên người Kim Lam trúng đạn ngã xuống, máu chảy ra từ vết thương.
Đã xong, dường như mọi chuyện đều đã kết thúc. Gạch mộc họ nỗ lực làm, nhà gạch họ bỏ sức xây đều bị đối phương phá hủy dễ dàng.
Huynh đệ xưng huynh gọi đệ mỗi ngày chết ngay dưới chân họ.
Hứa Kim Nguyên trốn trong một đống đổ vỡ sững sờ nói:
- Các người thấy đại ca đâu không?
Bấy giờ họ mới chợt phát hiện, chẳng biết từ khi nào Nhâm Tiểu Túc đã biến mất!
- Đại ca đâu?
- Có ai thấy đại ca đâu không?
Từng câu hỏi vang lên với ngữ khí rung rẩy. Cảm giác sợ hãi cùng cô độc vì bị vứt bỏ lan tràn:
- Có phải đại ca bỏ chúng ta mà chạy rồi không?
Tiếng súng dày đặc vang lên, địch nhân tới ngày càng gần.
Có thổ phỉ bắt đầu chạy tán loạn, họ chạy tới nơi hoang dã phía sau.
Dù mọi người đã có chút lòng tin với nơi này, thế nhưng chẳng ai muốn bỏ mạng tại đây cả.
Hy vọng tốt đẹp kia cũng chẳng sánh bằng mạng sống.
Có người đi nhưng vẫn có người ở lại.
Bỗng nhiên Trương Nhất Hằng khinh miệt xì một tiếng:
- Ta không tin đại ca sẽ bỏ chúng ta mà chạy. Nhất định hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
- Vậy chúng ta làm sao đây?
Có thổ phỉ hỏi.
- Đánh chúng…
Trương Nhất Hằng quát:
- Trong tay chúng ta đều có súng. Nhà ở lão tử vất vả xây nên cũng dám đụng sập, nổ súng, báo thù cho huynh đệ và nhà* của chúng ta!
*Nhà ở đây có 2 nghĩa, một là nhà ở, hai là “nhà”!