Chương 357: Các Người Đã Bị Ta Bao Vây
Con người lâm vào tuyệt cảnh chỉ có hai lựa chọn, một là chìm đắm trong tuyệt vọng và tiêu vong, một khác là im lặng bạo phát.
Nếu bây giờ là 20 ngày trước, chắc chắn Trương Nhất Hằng đã chạy, Kim Lam cũng chạy. Thế nhưng cho tới hôm nay, họ đã thay đổi.
Có lẽ sự thay đổi này không lớn nhưng đủ để họ tình nguyện cầm súng thử một lần, thử xem họ có thể giết ra một con đường sống không!
Ngay cả Nhâm Tiểu Túc e rằng cũng không ngờ đám thổ phỉ này lại vùng vẫy phản kích khi lâm vào tuyệt cảnh!
Trong lúc họ bắt đầu dựa vào công sự phòng ngự bắt đầu đánh trả, bước chân của kẻ địch cũng bị kéo lùi, địch nhân chết đi không ít.
Khi chiến tranh không có súng đạn, trí tuệ con người phát huy tác dụng rất lớn trong chiến trong. Vũ khí nóng xuất hiện lần nữa thay một bộ áo mới cho chiến tranh.
Trương Nhất Hằng trốn sau đống gạch đá không ngừng bóp cò súng liên thanh. Trận chiến này họ không có kế hoạch gì, chỉ đơn giản là chặn được địch lúc nào thì chặn thôi.
Thế nhưng sau lưng đám thổ phỉ này có người chỉ huy, đám thôt phỉ bắt đầu điều chỉnh lại, nhanh chóng thích ứng với tiết tấu tấn công của đám Trương Nhất Hằng.
Có người nằm rạp trên đất chậm rãi tiến lên, giảm bớt súng đạn nhắm vào mình. Cũng có người tiếp tục xông về phía trước. Mà đám Trương Nhất Hằng vừa ngẩng đầu lên thì họ lập tức nằm rạp xuống ngắm bắn.
Dần dà đám Trương Nhất Hằng bị ép tới mức không ngóc đầu lên nổi.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận chỉ huấn luyện cho họ đoàn kết, giao một hạt giống vào lòng họ chứ không hề huấn luyện chiến đấu. Vì thế một đám thổ phỉ chưa từng được huấn luyện không thể nào dũng mãnh ngươi hạ thủ của Vương Tòng Dương được.
Đây là sự áp chế tới từ kinh nghiệm, không phải thứ có thể rèn luyện một sớm một chiều. Thổ phỉ dưới trướng Vương Tòng Dương đánh qua không ít trận chiến ác liệt, hơn nữa từng trải qua khóa tập huấn ngắn hạn dưới tay gã.
Trương Nhất Hằng thở dốc:
- Đánh không lại rồi. Xem ra chúng ta sẽ phải chết tại đây!
- Vậy làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên Kim Lam cười, rõ ràng đang trong tuyệt cảnh nhưng hắn lại cười:
- Hay chúng ta đầu hàng đi!
Trương Nhất Hằng xì khinh miệt:
- Muốn thì ngươi tự đi mà đầu hàng, khó trách nhóm thổ phỉ các ngươi chỉ có 20 người, sống lại thảm như thế. Nguyên lai vì các người hèn!
Nhất thời Kim Lam nổi giận:
- Lão tử chỉ trêu ngươi thôi. Ngươi ít công kích lão tử đi!
Nói xong, Kim Lam lập tức đứng dậy bắn tiếp. Hai kẻ đàn này đột nhiên nhiệt tình khiến địch nhân nhất thời lùi lại.
Có điều mặt kệ họ có nỗ lực thế nào đi nữa thì thua vẫn thua.
- Các người nói xem, đại ca và đại tẩu đâu rồi?
Trương Nhất Hằng thở dài:
- Không biết, có lẽ chúng ta sẽ chết ở đây.
Giờ khắc này, thân ảnh mảnh mai của Dương Tiểu Cận đang di chuyển hết tốc lực ở nơi hoang dã. Khe đất không cách nào ngăn cản nàng được.
Tiếng nổ súng ở phía đông bắc cách nàng ngày càng gần. Nàng vừa chạy vừa nhìn ánh lửa lốm đốm* phía trước.
*Ánh lửa phát ra khi bắn súng.
Dương Tiểu Cận thở hổn hển. Dưới tình huống toàn lực chạy trốn, ngay cả nàng cũng phải cố gắng lắm mới có thể điều chỉnh nhịp thở của mình.
Vốn nàng có thể thong dong hơn nhưng Dương Tiểu Cận biết thời gian không còn kịp.
Vì có người chờ nàng.
Một khắc sau, Dương Tiểu Cận dừng lại ở phía trên một mô đất. Súng ngắm hiện ra trên tay chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt.
Hít sâu.
Nhịp tim đập nhanh dưới cơ chế điều hòa nhanh chóng giảm lại. Kế tiếp, tầm mắt như đóng băng, ánh mắt chẳng khác nào mũi tên của Chư thần cả. Hô một tiếng, không khí trong phổi Dương Tiểu Cận chậm rãi thả ra ngoài, dựa theo tiết tấu hô hấp, Dương Tiểu Cận bóp cò súng.
Tiếng súng bắn tỉa lần nữa khuếch tán trong chiến trường.
Viên đạn to lớn xuyên qua cự ly gần nghìn thước, tựa như cắn nuốt thời gian bay tới chiến trường.
Bành, viên đạn xuyên qua lồng ngực một tên thổ phỉ. Sau đó nó không hề dừng lại mà bắn xuyên qua tên thổ phỉ thứ hai rồi mới biến mất trong đêm tối.
Đoàn tàu xuất hiện trong đám sương màu xám hóa thành huyết vụ, huyết dịch phun ra tạo thành một ký hiệu tinh mỹ.
Thời điểm Kim Lam và Trương Nhất Hằng nghe được âm thanh súng ngắm vang lên thì trong lòng chấn động. Rốt cuộc đại tẩu của họ cũng quay lại rồi!
Bọn họ lặng lẽ thò đầu ra, rõ ràng địch nhân đã điều chỉnh tiết tấu tốt nhưng chỉ với một người một súng cũng đủ khiến họ tê liệt!
- Đại tẩu quá hung hãn rồi!
Kim Lam đã thấy.
Trong tầm mắt của họ, từng địch nhân lần lượt bị hạ gục bởi Dương Tiểu Cận.
Từng chúm huyết vụ chẳng khác nào đóa hoa nở rộ trong đêm.
Bấy giờ Dương Tiểu Cận đang nằm ghé vào trong mô đất, chỉ có thế mà dùng tài năng của bản thân ổn định tỷ lệ xạ kích.
Cô nàng đội mũ lưỡi trai không ghét bỏ mặt đất dơ bẩn. Nàng chỉ để ý đạn của mình có vẽ lên hoa Bỉ Ngạn đem tới cái chết cho kẻ thù được không.
Đây là tay súng bắn tỉa, chỉ khi thân thể tiếp xúc với mặt đất mới khiến nàng có cảm giác an toàn chân chính.
Chỉ có giờ khắc này, nàng mới cảm thấy lồng giam của cha mẹ không ngừng vây khốn nàng từ khi cha mẹ mất.
Giờ khắc này nàng chính là tay súng bắn tỉa.
Một tay súng bắn tỉa có thể khống chế chiến trường nơi hoang dã!
Dưới tiếng súng vang lên theo tiết tấu, Trương Nhất Hăng hăng như vừa uống máu gà:
- Mọi người cùng lên, chúng ta cùng nhau đánh chúng!
Hứa Kim Nguyên ở bên cạnh im lặng nổ súng. Hắn cảm nhận được máu huyết của mình đang sôi trào ùng ục. Thậm chí trong tiếng vang của súng bắn tỉa, mỗi lỗ chân lông của hắn như nở ra.
Đây là cảm giác chiến đấu mà hắn chưa từng có. Hứa Kim Nguyên chưa bao giờ nghĩ một trận chiến có quy mô nhỏ thế này lại khiến hắn nhiệt huyết sôi trào dữ vậy.
Chỉ có Kim Lam nghi ngờ nói:
- Đại tẩu tới rồi, vậy đại ca đâu?
Sao không thấy đại ca?
- Tuy không biết đại ca ở đâu…
Trương Nhất Hằng cười lớn:
- Nhưng ta biết hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tự tay chấm dứt trận chiến này!
Vào lúc này, có tiếng súng vang lên từ phía sau địch nhân.
Trong chớp mắt, Trương Nhất Hằng kịp thời phản ứng:
- Đại ca ở phía sau kẻ địch!
- CMN…
Kim Lam cũng không biết nên nói cái gì. Vốn hắn còn tưởng đại tẩu đã rất mạnh rồi. Kết quả đại ca càng mạnh hơn, một mình chạy tới bọc hậu địch. Đây là muốn đoạn tuyệt đường lui của đối phương ư?
Hứa Kim Nguyên như vừa tỉnh ngủ:
- Đại ca đại tẩu đều mạnh như thế. Các ngươi nói xem, bình thường ở nhà ai làm chủ?
Có người cười mắng:
- Ha ha, đang chiến đấu mà, đừng có nói nhảm!
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc đang từ cánh bên nhanh chóng tới gần nơi hậu phương kẻ địch. Hắn chạy như điên thành một hình vòng cung. Vì hình vòng cung này mà thân thể hắn nghiêng qua một bên, cứ như chạy xe mô tô vào lối rẽ vậy.
Kẻ địch có ý đồ cản trở hắn đều bị đạn bắn nằm đo đất. Mà Nhâm Tiểu Túc chạy một vòng lớn cũng tới nơi!
- Các ngươi đã bị ta bao vây!