Chương 359: Phục Chế Năng Lực Siêu Phàm
Đoàn tàu hơi nước nhắm thẳng tới Vương Tòng Dương, khi nó tới bên người Vương Tòng Dương thì gã thả người nhảy lên, bắt lấy một thanh sắt trên đoàn tàu. Sau đó thân thể gã dán chặt bên ngoài thùng tàu, theo đoàn tàu chạy về phía bắc.
Vương Tòng Dương nhẹ nhàng thở ra. Nhưng khi gã quay đầu lại thì thấy rõ phía sau đoàn tàu là Nhâm Tiểu Túc đang dùng toàn lực chạy theo!
Cái quỷ gì vậy?!
Sau lại có người chạy theo sau gã!
Lúc chạy trốn, Vương Tòng Dương không để ý sau lưng có người đi theo. Hơn nữa gã cũng không phát hiện ai xung quanh cả.
Kết quả khi nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc, gã không khỏi nhíu mày.
Lúc này, hai người xem như một chọi một. Vương Tòng Dương suy nghĩ, gã có nên điều khiển đoàn tàu quay lại đâm chết Nhâm Tiểu Túc không. Gã là nhóm người trở thành siêu phàm giả có thể xem là sớm nhất, tố chất thân thể chắc chắn hơn Nhâm Tiểu Túc!
Nhưng sau khi tỉ mỉ cân nhắc, Vương Tòng Dương bỏ qua suy nghĩ này.
Tuy hắn là nhóm siêu phàm giả sớm nhất, tố chất thân thể cũng xem như tốt nhất trong đám siêu phàm giả, thế nhưng lỡ đâu Nhâm Tiểu Túc có đòn sát thủ nào đó thì sao.
Vương Tòng Dương không muốn mạo hiểm.
Một tay gã nắm chặt thanh sắt rồi bình tĩnh quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc. Dường như muốn ghi khắc khuôn mặt của Nhâm Tiểu Túc vào sâu trong tâm trí.
Cuồng phong thổi qua người khiến tay áo của gã thổi phần phật.
…Vương Tòng Dương chợt phát hiện, sao Nhâm Tiểu Túc cách gã càng lúc càng gần thế này…
Nhất thời Vương Tòng Dương cảm thấy không ổn, gã toàn lực thúc dục đoàn tàu chạy nhanh hơn, với ý đồ kéo giãn khoảng cách.
Đến lúc này, Vương Tòng Dương cực kỳ khó chịu. Bản thân gã tới đây, phấn đấu trở thành đầu lĩnh thổ phỉ đã là rất tốt rồi.
Kết quả làm chưa được bao lâu gã lại phát hiện thế lực của tập đoàn bắt đầu len lỏi vào Hà Cốc, tạo thành áp lực cho thổ phỉ.
Gã rất muốn giết Nhâm Tiểu Túc nhưng lại bị Nhâm Tiểu Túc liên thủ với Hứa Hiển Sở đánh hạ thủ của mình tan tác.
Hiện giờ gã muốn rời khỏi đây, Nhâm Tiểu Túc lại như âm hồn bất tán đuổi theo.
Vương Tòng Dương móc súng ra bắn Nhâm Tiểu Túc, thế nhưng khoảng cách hai bên quá xa, Nhâm Tiểu Túc không nằm trong tầm sát thương của súng.
Bất quá, đột nhiên Vương Tòng Dương vui vẻ, vì gã phát hiện tốc độ Nhâm Tiểu Túc dần chậm lại, hẳn là thể lực sắp cạn!
Gã có nên thừa dịp này giết Nhâm Tiểu Túc không?
Thôi được, lỡ có trá thì sao!
Quả nhiên, Vương Tòng Dương vừa quyết định buông tha cho Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc thấy gã không mắc mưu lại lập tức đuổi theo.
Hai người tính kế lẫn nhau, Nhâm Tiểu Túc chạy nhanh mà đoàn tàu của Vương Tòng Dương cũng di chuyển hết tốc lực.
Trên thực tế, Nhâm Tiểu Túc đã sớm chửi Vương Tòng Dương máu chó đầy đầu. Sức chịu đựng của hắn có hạn. Nếu không sai thì vận tốc của đoàn tàu bằng vận tốc xe lửa, đại khái là 120km/ giờ.
Mà hiện tại sức mạnh và tốc độ của Nhâm Tiểu Túc gấp 3 người bình thường. Vận tốc mỗi tiếng cũng chừng trăm km…
Thế nhưng thân thể con người có hạn! Dù là Nhâm Tiểu Túc cũng không thoát khỏi quy luật này!
Nhâm Tiểu Túc năm lần bảy lượt muốn lừa Vương Tòng Dương quay đầu lại. Thế nhưng tên khốn nào quá khéo léo và cẩn thận, căn bản không mắc mưu.
- Được rồi, không đuổi nưa!
Nhâm Tiểu Túc thở hổn hển dừng bước. Hắn muốn mở Tồi thành để truy đuổi, cơ mà Tồi thành chỉ kéo dài được 30 giây. Bây giờ người máy nano đã hết năng lượng, vạn nhất đuổi theo đánh không lại đối phương thì biết làm thế nào.
Lúc này, Ảnh tử đang giúp đám Kim Lam giết địch, không có Ảnh tử, đám Kim Lam sẽ tử thương rất nhiều!
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc quyết định bỏ qua, hắn còn nhiều thời gian…
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ hắn còn việc chưa làm!
Nhâm Tiểu Túc thầm nói với cung điện trong đầu:
“Sử dụng Đồ Phổ hoàn hảo!”
Lúc này, bỗng nhiên cung điện trả lời:
“Vượt quá cự ly cho phép.”
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
“Cự ly cho phép là bao nhiêu?”
“500m!”
Nhâm Tiểu Túc nhìn khoảng cách hai bên, hắn quyết đoán mở Tồi thành đuổi theo. Vương Tòng Dương thấy vậy thì linh hồn bé nhỏ bị dọa tới nhảy dựng. Sao bỗng nhiên tốc độ Nhâm Tiểu Túc nhanh thế này!
Có điều không đợi gã kịp nghĩ cách ứng phí, chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc vừa tới gần lại xoay người bỏ chạy!
Vương Tòng Dương bám vào đoàn tàu, gã sửng sốt méo hiểu Nhâm Tiểu Túc đang làm cái trò gì! Rõ ràng đối phương có năng lực đuổi theo sao lại không đuổi?
Vương Tòng Dương nào biết, Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể tăng tốc như thế trong 30 giây. Sau 30 giây hắn còn không chạy chẳng lẽ chờ bị đánh?
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nghe âm thanh cung điện thông báo:
“Ngẫu nhiên rút được kỹ năng cấp đại sư hoặc năng lực siêu phàm của đối phương. Nếu rút được kỹ năng cấp đại sư, bản thân kỹ chủ không có kỹ năng cao cấp tương ứng sẽ không học được.”
“Đã rút được năng lực siêu phàm Đoàn tàu hơi nước, có học không?
Nhâm Tiểu Túc cuồng hỉ:
“Học!”
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc còn sợ sẽ rút phải kỹ năng bỏ đi nào đó. Kết quả không ngờ thoáng cái rút được kỹ năng siêu phàm rồi!
Muộn phiền lập tức tan biến, cái gì mà nhảy dây, chơi mạt chược, mánh khóe bịp người các kiểu, vận xui rủi gì đó đã rời xa hắn cả rồi.
Bất quá trong giây lát, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc ngẩn người. Đừng nói là Nhan Lục Nguyên cầu cho vận khí của hắn tăng lên nhé? Nếu thật là vậy, e rằng Nhan Lục Nguyên sẽ chịu phản phệ. Phản phệ lần này sẽ thế nào, có nguy hiểm gì không?
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc sinh lòng thoái ý, hắn thật muốn quay về nhìn Nhan Lục Nguyên.
Có lẽ hắn nên tìm cơ hội đón đám Nhan Lục Nguyên tới nơi này? Chỉ là không biết khi nào Khánh Chẩn sẽ xuất thủ cứu La Lam, hẳn sẽ không còn xa lắm.
Mà lúc này, Nhan Lục Nguyên đang ngồi trong sân chơi đánh bài với đám Vương Phú Quý. Hắn nhìn mấy lá bài trong tay, 3456 mà không có 7. Lá bài lớn nhất chỉ có con K thì không khỏi lâm vào trầm tư
Cũng không chỉ một ván này thôi đâu, hắn đã xui cả đêm rồi!
Vương Phú Quý ngồi bên cạnh hắn đã thắng liên tiếp 4 ván rồi. Chẳng lẽ lần này phản phệ là vận khí may mắn đều nhượng lại hết cho Vương Phú Quý?
- Hẳn cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm nhỉ?
Nhan Lục Nguyên nhỏ giọng nói thầm.
- Từ khi ca của ta có người máy nano đỡ đạn. Dường như ta không gặp phản phệ nào nghiêm trọng nữa.
- Vậy với vận khí đánh bài kém này thì ca của ta đang gặp chuyện gì?
Nhan Lục Nguyên liếc nhìn tụ bài hắn đang cầm:
- Nghiệp chướng a…
Giờ khắc này, Nhan Lục Nguyên và Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa nhận ra, năng lực của họ sẽ vô hình mà hỗ trợ lẫn nhau. Nếu không có Nhâm Tiểu Túc, Nhan Lục Nguyên sẽ chịu rất nhiều phản phệ nguy hiểm từ Trớ chú. Ngược lại, không có Nhan Lục Nguyên, chỉ sợ Nhâm Tiểu Túc cũng không rút được năng lực siêu phàm.
Ở nơi hoang dã, Nhâm Tiểu Túc thử triệu hoán đoàn tàu kỳ quái kia. Sương mù màu đen cứ thế tản ra, từ trong làn sương, một đoàn tàu hơi nước xuất hiện.
Âm thanh sắt thép vang lên vô cùng êm tai giữa cánh đồng bát ngát. Ô một tiếng, ống khói đen trên đoàn tàu phun ra cuồn cuộn khói đen khiến Nhâm Tiểu Túc ngớ người.
Hắn tỉ mỉ đếm thùng xe phía sau đoàn tàu. Rõ ràng Vương Tòng Dương chỉ có 4 khoang xe lửa, sao hắn có tới 16 khoang thế này?