Chương 360: Tâm Tình Hôm Nay Không Tệ
Khi Nhâm Tiểu Túc quay lại chiến trường, giữa đồi núi Hà Cốc chỉ còn thi thể địch nhân. Sau khi Vương Tòng Dương chạy đi không bao lâu, đám thổ phỉ hung hãn tới từ phương bắc liền tan tác.
Đa phần thổ phỉ đều trốn về nơi hoang dã, không biết tung tích. Mà Kim Lam và Trương Nhất Hằng đang điên cuồng cảm tạ Ảnh tử:
- Hứa gia, không ngờ ngài lại ra tay tương trợ chúng ta, thật cảm tạ ngài!
Nhâm Tiểu Túc nghe mấy lời cảm ơn này thì mí mắt nhảy nhảy. Một cảm tạ tệ hắn cũng chẳng thu được.
Trong chớp nhoáng, Nhâm Tiểu Túc thật muốn nói: Đây không phải Ảnh tử của Hứa Hiển Sở, đây là Ảnh tử của lão tử!
Thế nhưng tới cuối cùng Nhâm Tiểu Túc vẫn nhịn được, vì hắn chưa nghĩ ra nên giải thích với Hứa Hiển Sở thế nào…
Nhâm Tiểu Túc nói với Ảnh tử:
- Lão Hứa, quay về nói với Trương tư lệnh một tiếng. Một đại thế lực thổ phỉ ở Hà Cốc đã bị chúng ta đánh tan tác.
Đại thế lực thổ phỉ ở Hà Cốc có ba bên, hiện tại một thế lực đã bị tiêu diệt.
Đám thổ phỉ đã bỏ trốn kia hẳn sẽ quy thuận tổ chức thổ phỉ khác. Thế nhưng trận này họ đã thắng lợi một cách mạnh mẽ.
Kim Lam nghe vậy thì nghĩ Nhâm Tiểu Túc muốn Hứa Hiển Sở quay về báo công của họ lên phía trên.
Chỉ nghe Nhâm Tiểu Túc nói:
- Khục khục, ta để lão Hứa tới hàng rào 178 tăng một tí thể diện cho mọi người. Nói không chừng tư lệnh vui sẽ để các người vào hàng rào 178, biết phải làm sao rồi chứ…
Vào lúc Nhâm Tiểu Túc đang chờ mọi người cám ơn hắn lại nghe đám Kim Lam và Trương Nhất Hằng gập người 90 độ nói với Ảnh tử:
- Cám ơn Hứa gia!
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Các người muốn làm phản?!
Dương Tiểu Cận quay về, thần sắc tràn ngập mệt mỏi. Trận chiến đêm nay nàng có công rất lớn. Nếu không có nàng, e rằng đám Kim Lam đã sớm xong đời.
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Chúng ta tử thương bao nhiêu người?
Vui vẻ trên gương mặt Kim Lam nhất thời phai nhạt. Hắn thở dài nói:
- Chết hơn 100 người, phòng ở cũng sập gần hết, các đồng hương cũng có thương vong.
- Trước chữa thương cho các huynh đệ trước…
Nhâm Tiểu Túc lấy 10 bình hắc dược ra đưa cho Kim lam:
- Lấy đạn ra rồi bôi vào. Đây là bí phương tổ truyền của ta, trực tiếp bôi lên miệng vết thương là được. Một lọ đủ bôi lên năm sáu vết thương, ngàn vạn lần không được uống…
Tuy thắng trận rất đáng mừng, thế nhưng sau đó thì sao? Người đã chết đâu thế sống lại.
Trương Nhất Hằng đứng giữa đất chết hoang tàn, ánh mắt có chút mê man nhìn lưu dân kêu khóc phía xa xa.
Nhà ở của lưu dận bị đoàn tàu đụng nát hơn phân nửa, phòng gạch sập hết. Ngay cả kênh mương cũng bị quấy cho đen ngòm.
Hoa màu vừa gieo trồng nảy mầm được một nửa đã không tệ rồi.
Trương Nhất Hằng đi xuyên qua đám người, huynh đệ bị thương không ngừng kêu than, người không bị thương thì ở bên cạnh an ủi.
Hắn đi tới chỗ của lưu dân, một đứa bé gào khóc bỗng nhiên hô lớn:
- Đều tại các người. Các người ở đây mới dẫn đám thổ phỉ đó tới.
Không chờ Trương Nhất Hằng lên tiếng, mẹ của đứa bé bỗng tát nó một cái:
- Không được ăn nói lung tung!
Mẹ đứa bé nói với Trương Nhất Hằng:
- Ta biết các ngươi là người tốt, ta không trách các người!
Trương Nhất Hằng sửng sốt nửa ngày, không nói nên lời.
Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh hỏi:
- Hối hận ư?
Trương Nhất Hằng giật mình đứng tại chỗ, bỗng nhiên hắn nói:
- Kỳ thật ta cũng không quá bi thương. Đã nhiều năm như thế, mọi người đều thấy rõ bộ dáng của thế giới này, sống chết nhìn riết cũng quen. Ngay cả lúc cha ta mất ta cũng chẳng hề khóc.
- Vậy ngươi đang nghĩ gì?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Trương Nhất Hằng bình tĩnh nói:
- Ta chỉ nghĩ. Nếu chúng ta mạnh mẽ hơn, có phải họ sẽ không khổ thế này không.
Nhâm Tiểu Túc nhìn hắn:
- Những căn nhà chúng ta xây đều sập hết rồi.
Kim Lam đứng bên cạnh nói:
- Chúng ta có thể xây lại. Ta thấy lò gạch bên kia vẫn không sao mà!
- Dù lò gạch có sao đi nữa, chúng ta vẫn có thể xây lại, xây một cái, hai cái, ba cái đều được!
Ngữ khí Trương Nhất Hằng trở nên kiên định hơn.
Nhâm Tiểu Túc đánh giá đám thổ phỉ. Kỳ thật đám thổ phỉ này cũng chẳng có gì đặc biệt, đại đa số chưa từng đi học, cũng chẳng biết chữ. Làm thổ phỉ mà ngay cả thương cũng không biết cách dùng đúng.
Thế nhưng sau chuyện này, đám thổ phỉ không hề tan rã. Hiện tại còn thắp lên hy vọng trong đống đổ nát thê lương này.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nhận ra, có lẽ từ trước tới giờ, đám thổ phỉ này rất vô tích sự. Tuy nhiên, từ hôm nay trở đi, vận mệnh của họ liền bắt đầu thay đổi.
Cùng ngày, Kim Lam dẫn đầu chuyển nhóm thương binh vào chỗ đất bằng, một ít lưu dân cũng chủ động chăm sóc họ.
Ban đầu, họ đều tưởng thương binh khó lòng qua khỏi. Vì hiện giờ vi khuẩn đáng sợ vô cùng, chỉ cần bị thương thì 9 phần 10 là bị nhiễm trùng, dù bây giờ đang là thời tiết se lạnh đầu xuân.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc từng bị chim sẻ mổ dẫn tới nhiễm trùng.
Thế nhưng cả đám phát hiện Hắc dược Nhâm Tiểu Túc cho họ có tác dụng rất tốt. Vừa bôi thuốc lên, đám huynh đệ đã bảo vết thương không đau nữa.
Hơn nữa, sang hôm sau, miệng vết thương đã bắt đầu đóng vảy, hiệu quả rất nhanh!
Ánh mắt mọi người nhìn Nhâm Tiểu Túc ngày càng kính nể hơn.
Nhất là khi đám Kim Lam nhắc tới Nhâm Tiểu Túc một thân một mình đi hấp dẫn hảo lực, ánh mắt mọi người thiếu điều phát sáng.
Với đám Kim Lam, Nhâm Tiểu Túc dùng mạng để đổi lấy sự tôn trọng, vì thế sự kính nể của họ cũng là chân tâm thật ý.
Có lưu dân hỗ trợ chăm sóc thương binh. Đám Kim lam liền có thời gian đi làm gạch mộc. Họ bới gạch xanh còn dùng được trong phế tích ra. Lò gạch lần nữa khai mở!
Dương Tiểu Cận đứng bên cạnh, nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi có cảm thấy, đám người này như có nhiều sức sống hơn không. Trong mắt lấp lánh toàn là hy vọng.
- Có…
Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
- Đại khá là không phá thì không xây. Những người này đã bắt đầu thay da đổi thịt.
- Ta chuyển bị dạy họ cách dùng súng. Hẳn trong số họ sẽ có vài người thích hợp là tay súng bắn tỉa. Tính tình trầm ổn, có thể chịu được cực khổ.
Dương Tiểu Cận nói.
Hôm nay, đám Kim Lam rảnh rỗi lại tìm Dương Tiểu Cận dò hỏi, hỏi xem khi nào học sẽ được học thương, lúc nào thì tuyền chọn tay súng bắn tỉa.
Sau một hồi chiến đấu, họ thấy được điểm yếu của bản thân. Bất quá quan trọng nhất là, hỏa lực cường đại Dương Tiểu Cận thể hiện trong trận chiến này thật quá đáng sợ.
Tuy mọi người đều biết họ muốn có được năng lực như Dương Tiểu Cận là bất khả thị. Tuy nhiên, có thể trở thành tay súng bắn tỉa tuyệt đối là giấc mộng mà ai trong số họ cũng muốn…
Về phần Nhâm Tiểu Túc, một người bọc hậu địch nhân thì quá xa vời với họ. Ngay cả nghĩ đám Kim Lam, Trương Nhất Hằng cũng không dám nghĩ tới…
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
- Đợi tình huống bên này ổn thỏa. Ta sẽ quay lại hàng rào tìm cách dẫn đám Lục Nguyên tới đây.
Dương Tiểu Cận cười mỉm:
- Ngươi quyết định định cư ở nơi này?
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, bỗng nhiên hắn nói:
- Ngươi quyết định thế nào?
Dương Tiểu Cận có chút sửng sốt. Nàng bỏ hai tay vào túi quần, nhìn hướng xa xa:
- Tâm tình hôm nay không tệ.