Chương 361: Có Nội Ứng
Việc xây dựng lại sau chiến tranh là chuyện vô cùng thống khổ. Vì muốn xây dựng ngươi phải dọn dẹp phế tích trước rồi mới có thể xây dựng nhà mới.
Muốn có được cuộc sống mới, bạn phải ăn khổ trước đã.
Nhâm Tiểu Túc dẫn đầu an táng những huynh đệ đã chết. Vốn hắn muốn khắc bia cho những người này. Có điều về sau Nhâm Tiểu Túc phát hiện, không ít người trong đám thổ phỉ còn chẳng có tên.
Nếu không có khu quần cư này, e rằng sau khi chết họ sẽ rơi vào quên lãng.
Nhâm Tiểu Túc lấy một quyển vở và cây viết ra, đưa cho Dương Tiểu Cận:
- Thu thập tên người còn sống, sau này đây là danh sách người của chúng ta.
Mội chi quân chính quy, trước hết phải có danh sách thế này. Những người được ghi tên vào đây có nghĩa họ đã được tán thành.
Bất quá lúc Dương Tiểu Cận tiến hành ghi chép, nàng không khỏi có phần đau đầu. Đám thổ phỉ này không đọc tên cho nàng mà lại đọc ngoại hiệu. Ví dụ như con chuột, con quạ, hố đất, trứng thối…
Nghe xong liền biết chẳng phải người đứng đắn gì:
- Thứ ghi vào danh sách là tên chứ không phải ngoại hiệu của các ngươi…
Kim Lam vui cười hớn hở:
- Đại tẩu, ngươi có ghi ngoại hiệu của họ đi. Lúc điểm danh có hô tên họ họ cũng chẳng nhớ đâu. Tất cả đều là thổ phỉ, mà thổ phỉ toàn gọi nhau bằng ngoại hiệu.
Dương Tiểu Cận nghĩ nghĩ rồi cười nói:
- Thôi cũng được.
Vào lúc này, Hứa Kim Nguyên phụ trách dọn dẹp phế tích đi tới, nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Đại ca, chúng ta phát hiện thứ này dưới phế tích.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đồ trong tay Hứa Kim Nguyên, là một chiếc điện thoại vệ tinh!
- Chúng ta tìm thấy dưới một phế tích của căn nhà, giấu dưới giường chiếu…
Hứa Kim Nguyên nói tiếp:
- Phòng này có 20 người. Ta nhớ lại một chút thì hình chỗ đó là chỗ nằm của thổ phỉ có tên là Lão Xảo Quyệt.
- Lão Xảo Quyệt đâu?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Gọi hắn tới đây.
- Hắn chết rồi…
Hứa Kim Nguyên đáp:
- Cho nên ta mới tới hỏi đại ca nên xử lý chuyện này thế nào.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, điện thoại vệ tinh không phải thứ một thổ phỉ có thể sở hữu được. Tất nhiên chủ nhân của chiếc điện thoại này có liên quan tới tập đoàn, dùng để báo cáo tin tức.
Chỉ là không biết điện thoại này liên lạc với tập đoàn nào?
Khánh thị? Hay là Tông thị?
Đều có khả năng
Hai tập đoàn này ngấp nghé Hà Cốc đã lâu, không biết đã sắp xếp bao nhiêu người vào.
- Trước đừng để lộ, vạn nhất không phải Lão Xảo Quyệt sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của hắn.
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp;
- Điện thoại này cũng có thể là của người khác.
Bấy giờ, thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn hoài nghi điện thoại này là của Hứa Kim Nguyên. Ở hàng rào 88, hắn từng đọc qua một cuốn sách thám tử, bên trong có nói, người chứng kiến vụ án, người phát hiện thi thể chiếm 40% là hung thủ.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không nói, hắn để Hứa Kim Nguyên đi làm việc tiếp.
Dương Tiểu Cận đi tới hỏi:
- Sao thế?
- Sợ rằng nơi này không thể lâu.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Đợi ta rước đám Nhan Lục Nguyên tới, rồi chúng ta đi về phía tây bắc, tìm một nơi ẩn nấp mà an định. Chỉ sợ tình huống nơi này đã sớm bị tiết lộ ra ngoài. Nếu là Khánh thị còn đỡ, nếu là quân cờ của Tông thị, thời điểm quân đội của họ đánh tới chúng ta sẽ không cản nổi.
- Ừ.
Dương Tiểu Cận đồng ý, nàng không cảm thấy Nhâm Tiểu Túc quá cẩn thận có gì sai.
Sở dĩ Tông thị đau đầu vì thổ phỉ là vì thổ phỉ giỏi chạy trốn. Nếu họ định cư ở đây thì dễ cho Tông thị rồi. Cho nên Nhâm Tiểu Túc muốn tìm một nơi kín đáo để an tâm sinh sống cũng là chuyện dễ hiểu.
Ban đêm, Kim Lam tới tìm Nhâm Tiểu Túc. Kết quả lại nghe Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói với Dương Tiểu Cận:
- Nạn trộm cướp phương bắc đã hại chết huynh đệ chúng ta. Bên này chúng ta đã liên hệ với lão Hứa, tuần sau hắn sẽ dẫn đội tới, khi ấy chúng ta cùng nhau thanh toán đám thổ phỉ phương bắc!
Kim Lam là một người nhiều chuyện, việc hắn biết, trên cơ bản cả khu quần cư đều sẽ biết.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Kim Lam:
- Ngươi tìm ta làm gì?
- À…à…
Kim Lam đang ngẩn người thì khôi phục tinh thần:
- Mọi người muốn hỏi ngươi… ta quên mất rồi!
- Quay về nghĩ kỹ rồi tới.
Nhâm Tiểu Túc tức giận đáp.
Sau khi Kim Lam quay về, tin tức ngày mai Hứa Hiển Sở sẽ dẫn đội tới lập tức truyền ra ngoài.
Đám thổ phỉ nghe xong thì ngây ngẩn cả người. Bọn họ không ngừng thảo luận, nói Hứa gia sẽ dẫn người của hàng rào 178 tới. Tuần sau đám thổ phỉ như họ phải thể hiện cho tốt, không thể để đại ca Nhâm Tiểu Túc mất mặt!
Việc xây dựng diễn ra một cách bình thản, không có ai mãi chìm trong bi thương và thống khổ cả. Thời gian vẫn phải trôi.
Đám Kim Lam làm việc càng thêm chăm chỉ. Họ vẫn ngóng xe mô tô đó nha.
Ba ngày sau, vào lúc nửa đêm, khi mọi người đã ngủ, một thân ảnh lặng lẽ rời khỏi khu quần cư.
Khu quần cư không yên lặng, tiếng ngáy của đám thổ phỉ vang vọng khắp nơi.
Khi người này sắp rời khỏi khu quần cư, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn lại. Ánh mắt như có gì đó lưu luyến, thế nhưng chỉ một phút sau, hắn tiếp tục chạy về phương bắc!
Nhưng chạy chưa được hai bước, hắn đã thấy Nhâm Tiểu Túc cười mỉm ngồi dưới một bóng cây nhìn hắn.
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Thì ra là ngươi. Ngoại hiệu của ngươi là gì ấy nhở? Con Chuột?
Thổ phỉ gọi là Con Chuột kia lập tức quỳ xuống:
- Ta… ta cũng là bất đắc dĩ a.
- Ngươi là người của ai?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ.
Con Chuột nhỏ giọng nói:
- Ban đầu ta là thổ phỉ ở Viễn Sơn, thế nhưng thủ lĩnh cho ta tới núi Đạt Bản. Sau đó lại theo người của núi Đạt Bản tới nơi này. Bất quá sau lưng thủ lĩnh có người khác.
- Ngươi rất trung thực, có gì nói đó.
Nhâm Tiểu Túc thở dài.
Con Chuột có phần sốt ruột:
- Ta cũng không muốn đi. Chỉ là dù ta muốn ở lại, sau này chuyện nội gián lộ ra, ta cũng chẳng sống nổi.
Đây là chỗ xấu hổ của nội gián. Từ đầu đã sai, kết thúc cũng sai. Những ngày này cũng khiến Con Chuột động tâm, khiến hắn muốn ở đây sinh sống cho thật tốt. Thế nhưng hắn ở lại được sao? Đến khi đó cả hai bên đều không bỏ qua cho hắn.
- Vật kia là của ngươi?
Nhâm Tiểu Túc hỏi, thế nhưng hắn không nói vật gì:
- Ngươi đem theo làm chi?
Con Chuột đáp:
- Đó là thủ lĩnh trước kia phát cho ta, dùng để truyền tin.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu xem như chấp nhận.
Thế nhưng hắn nên xử trí thế nào đây? Thả đối phương đi, Nhâm Tiểu Túc chưa tốt đến như vậy.
Họ đã sinh sống với nhau ngần ấy thời gian rồi.
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc có phần phiền muộn.
Nhâm Tiểu Túc nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi không đi, không phải bộ, khả năng cao sau này ta cũng chẳng bắt ngươi. Trước kia Hứa Kim Nguyên cũng là nội gián, thế nhưng hắn đã đưa ra lựa chọn chính xác. Con Chuột, kiếp sau cùng nhau là thổ phỉ, kiếp này thì thôi đi.