Chương 362: Giấu Họa
Con Chuột nhịn cũng khá giỏi. Nhâm Tiểu Túc truyền tin đã 3 ngày hắn mới tìm cơ hội rời đi, khiến mấy hôm nay Nhâm Tiểu Túc ăn ngủ không yên. Dù bắt được gián điệp còn sống hắn cũng khó xử.
Không thể không bắt, giữ lại một người như thế thì dù họ chuyển đi nơi khác cũng sẽ bị Tông thị tìm được.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy khả năng cao thế lực phía sau Hỏa Thổ Phỉ phương bắc là Tông thị. Tuy Nhâm Tiểu Túc không có chứng cứ gì nhưng từ khi kế hoạch bắt đầu, Tông thị đã muốn dẫn họ tới núi Thượng Doanh, núi Tháp Sơn, và núi Định Viễn
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mấy chỗ này không đơn giản, khả năng cao có thể là hang ổ thổ phỉ của Tông thị.
Chỉ là Tông Thừa thừa dịp này dẫn họ tới núi Viễn Sơn để làm gì? Liên hợp với thổ phỉ nhà mình diễn trò trước mặt Dương thị?
Hắn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
...
Ở phương bắc bấy giờ, Vương Tòng Dương đang đi một mình trên đường nhỏ, chỉ là bước đi một hồi, bước chân của gã dần chậm lại.
- Xuất hiện đi…
Vương Tòng Dương lạnh giọng nói.
Bấy giờ, ở mô đất phía trước có thiếu niên trẻ tuổi xuất hiện. Thiếu niên cười ấm áp nói với Vương Tòng Dương:
- Vương thủ lĩnh, ta chờ đã lâu. Xin phép tự giới thiệu, ta là Tông Thừa của Tông thị.
Vương Tòng Dương đánh giá xung quanh:
- Chỉ có một mình ngươi tới?
- Tất nhiên không.
Tông Thừa cười nói:
- Liên quan tới ngươi sao ta dám tới một mình?
Vừa dứt lừa, hơn 30 tên lính bước ra. Chỉ là Vương Tòng Dương cảm thấy 30 tên lính này có chút cổ quái, chẳng khác nào con rối cả. Người bình thường sẽ không có bộ dáng thế này.
Gã cau mày hỏi:
- Tìm ta làm gì?
Vương Tòng Dương tự nhủ trong lòng, cũng chẳng biết Tông Thừa nhận được tin tức từ đâu lại biết gã tới nơi này, đoán chắc hắn sẽ đi đường này mà canh chừng.
Nếu Nhâm Tiểu Túc ở đây, hắn sẽ phát hiện có gì đó không đúng. Rõ ràng trong lúc chiến đấu điện thoại đã bị hư. Sao Con Chuột có thể truyền tin cho Tông Thừa?
- Thời gian ngươi quen biết của chúng ta không ngắn…
Tông Thừa cười:
- Ngươi lại là đối thủ khó chơi nhất của Tông thị tại Hà Cốc. Chẳng ngờ hôm nay lại rơi vào cảnh chó xuống đồng bằng thế này.
- Ngươi thì biết cái gì?
Vương Tòng Dương cười lạnh.
Nếu không phải gã sợ hãi thế lực của hàng rào 178, Nhâm Tiểu Túc có thể làm gì hắn?
- Từ khi nào lão tử quen biết người rồi… À, ta hiểu rồi, Hỏa thổ phỉ ở núi Viễn Sơn là người của Tông thị các ngươi.
- Nói chuyện với người thông minh nhẹ nhõm hơn nhiều…
Tông Thừa nói tiếp:
- Ta rất muốn biết, đến cùng ngươi và Nhâm Tiểu Túc có thù oán gì?
Vương Tòng Dương khinh thường:
- Mắc mớ gì tới ngươi. Một nhị thế tổ của tập đoàn lại trộn lẫn trong đám thổ phỉ. Ngươi không sợ mất mặt à.
Tông Thừa lơ đễnh:
- Từ trước tới giờ, Hà Cốc là địa bàn của Tông thị chúng ta. Hà Cốc thuộc quyền quản lý của Tông thị. Chỉ là Vương thủ lĩnh có chút kỳ quái, vì sao ngươi luôn cẩn thận như thế lại chọn cách ăn cả ngã về không đối đầu với Nhâm Tiểu Túc. Chẳng lẽ có thù giết con đoạt vợ không thể nói ư?
Bấy giờ, tâm tư Vương Tòng Dương thay đổi thật nhanh. Bỗng nhiên gã nói:
- Ta và Nhâm Tiểu Túc kết thù ở hàng rào 113. Hắn giết anh trai ta, ta giết hắn thì có gì không đúng?
Tông Thừa hiếu kỳ:
- Hẳn ngươi cũng biết chuyện của Nhâm Tiểu Túc. Ta nghe nói ở hàng rào 113, quan hệ của hắn và Trương Cảnh Lâm rất tốt. Trương Cảnh Lâm còn có ý để hắn tiếp nhận công tác của mình. Này chẳng phải là nhìn trúng Nhâm Tiểu Túc, muốn Nhâm Tiểu Túc trở thành tư lệnh tiếp theo của hàng rào 178 đó à. Ngươi giết hắn, không sợ hàng rào 178 tru sát ngươi?
Vương Tòng Dương cười ha hả, hắn nửa thật nửa giả nói:
- Đây là tin tức ngươi nghe được từ đâu vậy. Khi ta còn ở hàng rào 113, Trương Cảnh Lâm là lão sư của học đường trong thị trấn, mà Nhâm Tiểu Túc bất quá chỉ là lão sư dạy thay mà thôi. Nếu quan hệ của hắn và Trương Cảnh Lâm thật sự tốt, ta làm gì dám giết hắn. Các ngươi mà cũng bị hắn lừa à!
Lúc này Vương Tòng Dương đang rắp tâm hại người. Gã sợ Tông Thừa kiêng kị quan hệ của Nhâm Tiểu Túc và Trương Cảnh Lâm mà không động thủ với Nhâm Tiểu Túc!
Vương Tòng Dương dừng lại chừng hai giây lại nói tiếp:
- Có lẽ ngươi không biết, Trương Cảnh Lâm từ hàng rào 113 về hàng rào 178 là do ta phái người bảo hộ. Ngươi cảm thấy người có thân phận địa vị cao như Trương Cảnh Lâm sẽ chịu làm bạn với lưu dân bình thường?
Tông Thừa nhíu mày, sao lời Vương Tòng Dương nói khác xa với những gì Nhâm Tiểu Túc nói thế này.
Tuy nhiên, họ biết Vương Tòng Dương đã lâu, xác thực hiểu rõ Vương Tòng Dương cũng chẳng phải người lỗ mãng gì. Vương Tòng Dương dám gây sự với Nhâm Tiểu Túc, chẳng lẽ thật sự vì Nhâm Tiểu Túc không có quan hệ gì với Trương Cảnh Lâm?
Tông Thừa thả lỏng, cười nói:
- Ngươi đang muốn ta báo thù hộ ngươi? Bằng không ngươi gia nhập chúng ta đi, chúng ta sẽ báo thù cho người, thế nào?
Vương Tòng Dương cười, lùi về phía sau:
- Từ khi Vương Tòng Dương rời khỏi hàng rào 113 tới nay thì không làm việc cho bất kỳ ai nữa. Ta chỉ bán mạng vì bản thân!
- Vậy thì tiếc quá…
Tông Thừa tiếc hận nói:
- Nhưng ngươi giết nhiều thủ hạ làm thổ phỉ của Tông thị ta như thế, e rằng để ngươi rời đi thì không thích hợp lắm?
- Các người muốn giữ ta lại?
Vương Tòng Dương cười hả hả:
- Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh không!
Vừa dứt lời, Vương Tòng Dương chợt thấy gân máu 30 binh sĩ sau lưng Tông Thừa chợt phát ra ánh bạc, vọt về phía hắn!
Tốc độ binh sĩ kia rất nhanh, vượt xa tưởng tượng của Vương Tòng Dương. Thậm chí hắn còn cảm giác 30 binh sĩ này chính là siêu phàm giả!
- Chiến binh nano?!
Vương Tòng Dương kinh nghi bất định.
Tuy gã từng nghe qua đại danh của chiến binh nano nhưng chưa thấy tận mắt bao giờ. Chỉ là Vương Tòng Dương nghĩ mãi chẳng ra, không phải chỉ có Lý thị và Dương thị mới có chiến binh nano ư? Vì sao thủ hạ của Tông Thừa cũng là chiến binh nano?
Bất quá Vương Tòng Dương đã sớm chuẩn bị xong. Chỉ trong chớp mắt, đoàn tàu băng lãnh lập tức xông về phía Vương Tòng Dương, mang theo hắn chạy theo hướng ngược lại!
Có chiến binh nano nhảy tới muốn bắt lấy Vương Tòng Dương. Thế nhưng khiến Tông Thừa ngoài ý muốn là, Vương Tòng Dương một cước liền đạp chiến binh nano rơi xuống.
Sức mạnh từ một cước này rất lớn, vượt xa sự tưởng tượng của Tông Thừa. Đây không phải năng lực của một siêu phàm giả bình thường! Vương Tòng Dương cũng là người nổi bật trong số những siêu phàm giả!
Chiến binh nano bị đạp xuống ngăn trở những chiến binh khác từ phía sau đuổi tới. Thế nhưng khi họ đuổi theo thì phát hiện đoàn tàu đã chạy xa.
Xa xa từ trong khe nứt bỗng có thổ phỉ chui ra bắn vào Vương Tòng Dương đang bám trên đoàn tàu. Có điều Vương Tòng Dương đã chui vào trong thùng tàu, đám thổ phỉ không làm gì được hắn cả.
Có vài thổ phỉ khiêng súng bắn hỏa tiễn ra. Khiến người khác ngoài ý muốn là, dù hỏa tiễn bắn tới đoàn tàu cũng chỉ khiến thân tàu có chút lung lay mà thôi.
Vương Tòng Dương ở trên xe phun ra một ngụm máu tươi. Gã lau miệng, hung ác nói:
- Tông thị các người chỉ là một đám linh cẩu mà thôi. Để ta xem các người có thể hoành hành ở tây bắc được bao lâu nữa!
Tông Thừa bình tĩnh nhìn đoàn tàu biến mất, hắn biết mình đã đánh giá thấp thủ đoạn của Vương Tòng Dương.