Chương 363: Đưa Ấm Áp Tới Muôn Nơi
Trong khu quần cư, Kim Lam chạy như điên tới chỗ Nhâm Tiểu Túc:
- Đại ca đại ca, có người tới tặng đồ!
Nhâm Tiểu Túc buồn bực:
- Người nào tặng đồ?
- Là người từng cho chúng ta súng ống và mô tô đó…
Kim Lam hô:
- Ta thấy được đoàn xe của họ từ dốc núi, sắp tới rồi!
- Đi, đi xem thử.
Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Kim Lam đi về hướng đông. Dương Tiểu Cận không nói hai lời bắt đầu chọn chỗ ẩn nấp, ngừa hai bên phát sinh xung đột.
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc nghe đám thổ phỉ nói, có người cung cấp lương thực và vũ khí cho thổ phỉ ở Hà Cốc nhưng hắn chưa thấy bao giờ.
Nhâm Tiểu Túc đứng trên một mô đất nhìn đoàn xe của đối phương. Thân xe không có biểu tượng gì cả.
Hắn phát hiện dường như đoàn xe rất quen thuộc địa hình của Hà Cốc. Dường như có rãnh mương hay sông ngòi gì đó họ đều rõ cả.
Xem ra mấy năm nay, đám người này cũng tới lui Hà Cốc không ít lần.
Đoàn xe còn chưa tới, người trên xe thấy Nhâm Tiểu Túc liền vẫy tay, chẳng khác nào thấy được người quen cả.
Bất quá đoàn xe không tới gần, họ dừng lại ở sườn núi, trên xe có 30 người nhảy xuống, đi chậm tới chỗ Nhâm Tiểu Túc. Đội hình trông như rời rạc nhưng giữ vững trận hình công kích. Binh sĩ hai cánh giơ súng, súng đã sớm lên đạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ súng.
Khí chất của đám binh lính này khiến Nhâm Tiểu Túc có cảm giác quen thuộc lạ kỳ…
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc cảm giác thấy người cầm đầu có chút quen mắt. Nhưng hắn không nhớ đã gặp đối phương ở đâu. Đợi nhóm người này tới gần, người cầm đầu người nói:
- Đồng hương, ai là người quản lý nơi này.
Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở:
- Ta quản lý, ngươi là ai?
Đối phương cười nói:
- Ta tới tiếp tế súng ống và lương thực cho các ngươi.
Nhìn bộ dáng kia, trông chẳng khác nào người trong hàng rào tới đưa cơm cho nhà xưởng cả….
Nhâm Tiểu Túc nhìn đối phương:
- Ngươi là người Khánh thị?
Đối phương nhướng mày:
- Không phải.
- Sao ta thấy ngươi quen mắt vậy?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:
- Hai ta từng gặp nhau ở đâu chưa?
Đối phương cười nói:
- Ta cũng thấy ngươi quen mắt, hẳn là hai người chúng ta hữu duyên rồi.
Trong lúc nói chuyện, binh sĩ sau lưng người này có động tác bóp cò rất nhỏ. Mỗi người cầm chặt súng liên thanh trong tay. Họ cảm thấy không khí nơi này bất thường, chẳng lẽ có người mai phục họ!
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám người một cái, mắt thấy bầu không khí ngày càng khẩn trương. Nhâm Tiểu Túc quyết định nói thẳng:
- Ta là Nhâm Tiểu Túc.
Đám Kim Lam đứng bên cạnh u mê.
Đại ca đang làm gì thế?
Chỉ có điều, khiến họ càng ngoài ý muốn hơn là sau khi đối phương nghe tới 3 chữ Nhâm Tiểu Túc thì ngẩn cả người. Sau đó từ từ dò xét:
- Ngài là Nhâm Tiểu Túc?
Cằm của đám Kim lam thiếu điều rớt xuống đất. Đại ca nhà họ nổi danh dữ vậy hả? Xem ra bầy thổ phỉ họ vẫn chưa hiểu hết về đại ca rồi!
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Có cần ta chứng minh một chút không?
Đối phương nghĩ nghĩ lại nói:
- Ông chủ La từng đưa gì cho ngươi?
Nhâm Tiểu Túc dừng một chút:
- Giấy khen…
- Ha ha ha….
Bỗng nhiên đối phương trở nên vui vẻ:
- Đúng là ngươi rồi. Xin chào, ta là Hứa Man.
Hứa Man vô cùng khách khí.
Đám Kim Lam bên cạnh cũng chẳng hiểu mô tê gì, cờ thưởng là sao?
Kim Lam hiếu kỳ:
- Đại ca, lúc trước ngươi từng làm bác sĩ hả?
Trong ấn tượng của đám Kim Lam, gần đây chỉ có bác sĩ mới có thể nhận giấy khen.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám Kim Lam:
- Khục khục, là Hắc dược cho các ngươi dùng đó.
Lúc trước khi còn ở Cảnh Sơn, chính Hứa Man phát hiện ra tung tích của Nhâm Tiểu Túc. Tính ra hai người họ từng có xung đột.
Bất quá khi đó trời tối, tuy hai bên giao tranh ở khoảng cách gần nhưng mặt Nhâm Tiểu Túc lấm lem bùn đất, vì thế bây giờ cả hai không nhận ra nhau.
Hứa Man nói tiếp:
- Lúc ấy ngươi cũng có mặt ở Cảnh Son. Nhưng vì ngươi không tiến vào phế tích nên ta chưa từng gặp ngươi. Hôm đó là ta phụ trách lùng bắt Hứa Hiển Sở.
Những lời này vừa nói xong, Nhâm Tiểu Túc đã hiểu…
Hứa Man nói tiếp:
- Cơ mà ta vẫn thấy ngươi rất quen mắt. Hay chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi?
- Ha ha ha, không quen không quen…
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
- Vừa rồi ta cũng nhận nhầm ngươi.
Chắc chắn không thể quen rồi. Bằng không Khánh Chẩn, La Lam và cả Hứa Hiển Sở hẳn sẽ nhận ra chân tướng đêm hôm đó!
Hứa Man nghi ngờ:
- Thật sự rất quen mắt! Không đúng, ngươi…
Mồ hôi Nhâm Tiểu Túc đổ xuống như mưa, hắn nói lãng sang chuyện khác:
- Sao ngươi lại chạy tới đây. Không ngờ người tiếp tế cho Hà Cốc lại là Khánh thị các ngươi?
- À, việc này đã diễn không lâu lắm, chỉ mới bắt đầu từ năm trước…
Hứa Man nói:
- Lúc ấy trưởng quan Khánh Chẩn bị giam lỏng. Mọi người bị chia ra, trộn lẫn vào các chi đội khác. Ta nhận được chỉ thị của trưởng quan, vụng trộm chạy tới Hà Cốc tiếp tế.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc ý thức được, nguyên lai nơi này đều nằm trong kế hoặc của Khánh Chẩn chứ không phải Khánh thị.
Có lẽ từ vài năm trước, khi Khánh Chẩn còn chịu sự kiềm chế của Đoàn chủ tịch Khánh thị, hắn đã bắt đầu để mắt tới chuyện ở Hà Cốc rồi?
Người này nghĩ cũng quá xa đi!
Dương thị, Lý thị, Tông thị đối đầu với nhau. Xui xẻo ở chỗ, vồn Tông thị thừa dịp Trương Cảnh Lâm rời khỏi chuẩn bị thâu tóm thành công hàng rào 178 thì Khánh Chẩn lại trả Trương Cảnh Lâm về, cũng không biết đám người Tông thị này có bị tức đến hộc máu không.
Bỗng nhiên Hứa Man nói:
- Ông chủ La đã nói rõ, nếu gặp ngươi thì chuyển lời với ngươi rằng, chúng ta chuẩn bị hành động. Đương nhiên, dù ngươi không về kịp, ngài cũng giúp ngươi dẫn người nhà ngươi ra ngoài.
- Khánh Chẩn chuẩn bị cứu La Lam?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:
- Ngươi không sợ nói ta biết, ta sẽ bán đứng các ngươi?
- Ông chủ La nói, chúng ta có thể tin tưởng ngươi…
Hứa Man cười nói:
- Chúng ta là cấp dưới, chỉ biết tuân lệnh thôi.
Nhâm Tiểu Túc chậc chậc miệng, cảm giác được người khác tin tưởng cũng được ghê nha.
Hắn hỏi Hứa Man:
- Các ngươi đang đi đâu? Có kế hoạch gì chưa? Tính đánh Tông thị hả?
Nếu Khánh Chẩn sớm chuẩn bị hậu chiêu ở phương bắc thì hẳn bây giờ cũng là lúc chuẩn bị ra tay?
Hứa Man giải thích:
- Chúng ta chỉ lôi kéo được một ít thổ phỉ phương bắc, căn bản đánh không lại. Kế hoạch của trưởng quan Khánh Chẩn ở đây không vì đánh chết Tông thị.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
- Vậy chứ các ngươi làm gì?
Hứa Man có chút chần chừ:
- Khoảng 10 ngày nữa nước sông sẽ dâng lên, khi đó chúng ta sẽ phá hủy hết thảy đường đi ở Hà Cốc, ngăn cản Tông thị xuôi nam viện trợ Dương thị. Một bộ phận khác thì xuôi nam phá hủy nhà xưởng bên ngoài hàng rào của Dương thị.
Nhâm Tiểu Túc ngẩn người, hắn cảm thấy kế hoạch của Khánh Chẩn như có liên quan tới nhau.
Phảng phất như từ mấy năm trước, Khánh Chẩn đã muốn thâu tóm toàn tây bắc vào bản đồ Khánh thị.