Chương 370: Tới Giết Ta Đi!
Nhâm Tiểu Túc từng cảm thấy sẽ rất khó gặp Tông Thừa để lấy lại lá bài số 4 kia. Tuy nhiên hắn không thấy tiếc, hắn cũng chẳng mong gặp lại Tông Thừa làm gì.
Một khắc cuộc sống Nhâm Tiểu Túc như bước vào hướng mới, hắn không cần dây dưa cùng người của tập đoàn như Tông Thừa.
Dọc đường, họ từng li từng tí né tránh đám thổ phỉ khác.
Nhâm Tiểu Túc xác định hành tung của cả bọn không bị ai thấy được mà tiết lộ.
Đây là chuyện Nhâm Tiểu Túc để ý tới nhất, không thể sai đi đâu được. Lúc trước, hắn đã bắt được gián điệp rồi mới rời khỏi khu quần cư.
Dù hắn nỗ lực như thế thì hành tung của họ vẫn bị bại lộ.
Hướng Tông Thừa đi là phái đông bắc. Theo lẽ thường mà nói, đối phương tuyệt đối không xuất hiện ở phía tây, nhất là không thể gần núi Thi Siết.
Nhâm Tiểu Túc nhớ rất rõ. E rằng gián điệp trong đội của họ không chỉ có một người. Hơn nữa gián điệp còn lại che dấu rất sâu, qua nhiều lần quan sát và khảo nghiệm đều không bạo lộ.
Khả năng, người này từng là quân chính quy của Tông thị.
Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng rầm rập tới gần. Dường như có rất nhiều người đang bao vây bọn họ. Ngay sau đó, tiếng nổ rền vang.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Các ngươi nghe được gì không?
Thanh âm đó cứ như có vật gì nổ tung trong thùng sắt đật kín. Sau đó vật kia xuyên qua không khí, điên cuồng bắn theo hình cung tới trước mặt Nhâm Tiểu Túc.
Dương Tiểu Cận đang tìm chỗ nấp thì quay đầu hô với Nhâm Tiểu Túc:
- Nhâm Tiểu Túc, có pháo cối!
Một tiếng ầm vang lên, Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn đạn pháo cối rơi xuống dưới chân Hứa Kim Nguyên, nổ bay hắn lên trời.
Một lượng lớn bùn đất bị sóng bom bổ văng khắp nơi. Nữ lưu dân khóc lóc chạy tới chỗ Hứa Kim Nguyên rơi xuống. Nàng ôm Hứa Kim Nguyên khóc hô, thế nhưng người nàng thích đã không còn cơ hội đáp trả.
Không có cái gì như sanh ly tử biệt cả. Chiến tranh kéo tới, ngay cả cơ hội nói từ biệt cũng chẳng có.
Kỳ thật Hứa Kim Nguyên tính tới núi Thủy Đằng sẽ kết hôn với Tiểu Thúy, thế nhưng hắn vẫn chưa nói thành lời với nàng.
Vào nửa đêm, hắn nằm ở nơi hoang dã hỏi Kim Lam: Ngươi nói xem, ta chỉ là một tên thổ phỉ không thể chết già, cưới người ta về rồi liệu có hại đời con gái người ta không?
Khi đó Kim Lam cười ha hả, chê cười Hứa Kim Nguyên một trận.
Nhưng một khắc thấy màn này, đám Kim Lam đều choáng váng:
- Kim Nguyên!
Nhâm Tiểu Túc quát:
- Đừng loạn, tìm nơi yểm hộ!
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc bị một cỗ lửa giận thiêu đốt. Ánh sáng vừa nổ rợ trong sâm lâm đen tối bị một khối đạn pháo cối vô cùng đơn giản phá hủy.
Nhâm Tiểu Túc từng gặp được “tia sáng”, từng thấy được ước mơ. Thế nhưng mộng tưởng càng đẹp thì tuyệt vọng và phẫn nộ lúc này càng sâu.
Ánh sáng kia, cũng đã từng nở rộ trong lòng hắn.
...
Pháp cối không chỉ có một khối, đối phương đã sớm chuẩn bị. Họ không nói nhảm mà nhanh chóng muốn tiễn đám Nhâm Tiểu Túc vào đường chết.
Trong chớp mắt, Nhan Lục Nguyên khởi động người máy nano kéo Tiểu Ngọc Tỷ lùi về sau. Những người khác cũng tìm chỗ núp nằm rạp xuống đất mong sẽ giảm bớt thương vong.
Một khối pháo cối rơi xuống bên cạnh họ, chỉ vẻn vẹn một phút đồng hồ mà hơn 10 thổ phỉ bị thương!
Đoàn tàu hơi nước sau lưng Nhâm Tiểu Túc chạy tới thật nhanh. Hắn gào thét:
- Trốn lên tàu mau!
Kết quả lúc này một khối đạn pháo bắn lên đoàn tàu. Nhâm Tiểu Túc nôn ra một ngụm máu tươi. Thì ra lúc đoàn tàu bị tấn công, hắn cũng nhận lấy phản phệ!
Nhưng Nhâm Tiểu Túc lau sơ máu bên khóe miệng:
- CMN!
Nhâm Tiểu Túc lẩm bẩm:
- CMN.
CMM!
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc điên cuồng chạy tới hướng pháo cối bay tới. Hắn xuyên qua từng tầng khói súng, như một đầu hùng sư tức giận bất chấp máu me đầy người mà lao về phía trước!
Cự ly vài trăm mét chỉ chừng 20 giây với Nhâm Tiểu Túc. Đúng như Nhâm Tiểu Túc dự đoán, trận địa đối phương là quân chính quy của Tông thị!
Nhân số chừng hơn 1000!
Có đi hay không?
Đi rồi khả năng cao không ra được.
Thế nhưng hắn phải đi, pháo cối khiến từng sinh mệnh sau lưng hắn bị hủy diệt.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu công kích trận địa hơn cả ngàn người. Trên đất chết, thân ảnh cô độc cứ như con thuyền nhỏ giữa biển động, nhưng cũng chẳng khác nào ánh sáng xinh đẹp nhất trên bầu trời!
Nhâm Tiểu Túc gào thét:
- Tông Thừa, không phải ngươi muốn giết lão tử à, lão tử tới rồi?! Ngươi ở đâu!?
Thanh âm khuếch tán lớn như tiếng chuông. Nhâm Tiểu Túc trực tiếp phát nổ lá bài tú lơ khơ số 4. Chỉ hai giây sau, phía sau trận địa phát ra ánh lửa ngút trời.
Đây là lễ vật Nhâm Tiểu Túc tặng cho Tông Thừa. Giờ khắc này hắn có phần hận bản thân, vì sao hắn không sớm giết tên linh cẩu phương bắc này đi!
Tự trách, hối hận, phẫn hộ đan chéo thành sát ý trong lòng Nhâm Tiểu Túc!
Thế nhưng, khi lá bài phát nổ, trận địa Tông thị cũng không hỗn loạn. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc nhận ra có gì đó không đúng. Đây không phải phản ứng bình thường mà quân đội nên có khi chủ soái chết!
Chẳng lẽ Tông Thừa không chết!
Tông Thừa bất tử ư?!
Nhâm Tiểu Túc triệu hồi Ảnh tử, trong nháy mắt bên ngoài hắn được bao bọc bởi một bộ thiết giáp. Một người một ảnh cứng rắn đột phá vòng vây súng đạn, phóng tới nơi ánh lửa của lá bài phát nổ tạo ra.
Không tận mắt thấy Tông Thừa chết, dù có hóa thành quỷ Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng cam lòng.
Nháy mắt, Ảnh tử chắn phía trước đỡ đạn cho Nhâm Tiểu Túc xông vào trận địa!
Anh tử mạnh mẽ, cứng rắn giết ra một đường máu trong đám quân sĩ cho Nhâm Tiểu Túc.
Trong hỗn loạn, Nhâm Tiểu Túc một tay cầm Hắc đao, tay kia không ngừng kéo chốt ném lựu đạn ra ngoài. Ném lựu đạn xong hắn lại ném tới lá bài bạo liệt. Hơn 900 cảm tạ tệ Nhâm Tiểu Túc tích lũy được dần giảm bớt, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc chẳng chút do dự.
Chẳng ai ngờ Nhâm Tiểu Túc lại một thân một mình xâm nhập vào trận địa, cũng chẳng ai nghĩ tới tới tận bây giờ hắn vẫn không sao.
Nhâm Tiểu Túc liều chết đánh vào trận doanh. Binh sĩ Tông thị xung quanh không ngừng nổ súng tân công. Thế nhưng họ lại phát hiện dù nổ súng thế nào thì thiết giáp cùng Ảnh tử đều chẳng sao.
Có người thử dùng hỏa tiễn bắn Nhâm Tiểu Túc. Tuy nhiên Nhâm Tiểu Túc chuyên đánh vào nơi nhiều người, nếu dùng đạn hỏa tiễn, e rằng họ sẽ ngộ thương không ít người của mình!
Nhâm Tiểu Túc một thân một mình đánh giết khiến trận địa Tông thị không ngừng rối loạn.
Nhâm Tiểu Túc nhìn xung quanh, hắn chợt nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Hứa Kim Nguyên.
Đột nhiên, những gương mặt xung quanh như hóa thành từng ma ảnh màu đen.
Bất quá không quan trọng, lê minh* đã tới, cuối cùng Chư thần cũng quật khởi.
*Bình minh.
Tạo thời đại Chư thần quật khởi, liệu siêu phàm giả có thể một mình chống lại cả quần thể như thần linh không. Nói theo định nghĩa này thì mặc kệ Nhâm Tiểu Túc dùng cách nào, hắn cũng gần như chạm tới.
Thế nhưng cự ly còn rất dài.
Thiết giáp trên người Nhâm Tiểu Túc bắt đầu bị thủng lỗ chỗ, năng lượng đã hao hết.
Khi Nhâm Tiểu Túc vọt tới nơi lá bài tú lơ khơ nổ tung thì ngoài ý muốn hắn không thấy thi thể Tông Thừa.
Nhâm Tiểu Túc gào thét:
- Tới giết ta đi!