Chương 371: Ngôi Sao Sáng
Dường như Tông Thừa đã nhận ra gì đó nên sớm đặt lá bài lên người người khác. Hắn dùng hỏa lực đánh lén Nhâm Tiểu Túc, cũng xem lá bài như mồi nhử, nhử Nhâm Tiểu Túc xông vào loạn quân.
Đây là thời đại của siêu phàm giả, không ai biết siêu phàm giả mình đối mặt rốt cuộc có năng lực gì.
Tông Thừa cũng không xác định được lá bài có vấn đề không, hắn chỉ cẩn thận tránh bị rơi vào bẫy, phòng ngừa bất kỳ siêu phàm giả trong thời đại quỷ dị này có thể ám toán hắn. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc thật sự đã tới.
Nhâm Tiểu Túc đứng giữa chiến trường, xung quanh hắn là tầng tầng lớp lớp binh sĩ Tông thị. Hắn phải làm như thế, bởi vì không xông phá trận địa, hỏa tận sẽ tiếp tục tấn công thổ phỉ và lưu dân, thẳng tới khi họ chết hết.
Mà lúc này, pháo cối cũng đã ngừng.
Năng lượng của người máy nano trên người Nhâm Tiểu Túc không ngừng hạ thấp. Đã có người máy nano vì hao hết năng lượng mà rơi xuống như bụi từ trên người hắn, phảng phất như tầng sinh mạng nhỏ đang dần tiêu vong.
Ảnh tử vây qunah Nhâm Tiểu Túc liên tục chém giết, Hắc đao trong tay nó chẳng khác nào cối xay xoáy nát quân thù.
Có điều Nhâm Tiểu Túc chỉ đứng lặng ở đó.
Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân như hiểu được Khánh Chẩn. Nhân loại trên đất chết chẳng khác nào bướm đen xấu xí, quyền lực và tham vọng là ánh nến thu hút bướm đen.
Nhân loại tham lam và ích kỷ không ngừng truy cầu quyền lực ngày một lớn hơn.
Ta không giết ngươi thì ngươi giết ta. Cho nên quy tắc của thế giới này vốn là không chết không thôi.
Bởi vì tận cùng của thế giới không có ánh sáng.
…
Nhâm Tiểu Túc đứng nhìn xung quanh, thiết giáp trên thân lần lượt tan tác hóa thành bụi bặm mãi mãi.
Đây là một cạm bẫy đã được chuẩn bị từ lâu, tâm tư đối phương giảo hoạt như linh cẩu, muốn chôn chết hắn tại đây.
Ngươi muốn ta tới thì ta tới rồi, ngươi ở đâu?
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục gào thét:
- Tới giết ta đi!
Giờ khắc này, binh sĩ Tông thị nhìn thiếu niên bên trong thiết giáp chẳng khác nào ngôi sao sáng rọi giữa vũ trụ bao la.
Nóng bỏng, chói mắt và cô độc.
Chỉ là chính họ cũng cảm giác được, chỉ sợ đây là lần phát sáng cuối cùng của Nhâm Tiểu Túc.
Nhìn đi, ngôi sao chói mắt chiếu sáng như ánh mặt trời chiều tà, dần chìm vào biển cả, dần chìm vào lòng đất
Mưa bom bão đạn không ngừng đánh lên người Nhâm Tiểu Túc và Ảnh tử. Bao vây trùng điệp như muốn chôn vùi đảo hoang giữa biển động. Chú hề bay trên cơn sóng không ngừng cười cợt.
Thần linh sẽ chết.
Thế nhưng vào đúng lúc này, Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn tới một hướng.
Nội tâm binh sĩ Tông thị cả kinh, tại sao hắn lại nhìn về phía sau lưng.
Có người nhìn về hướng đó theo bản năng. Chỉ thấy một đoàn tàu lao ra từ trong đám sương đen, cứng rắn đụng nát trận địa bao vây Nhâm Tiểu Túc!
Thứ đoàn tàu muốn đụng nát còn là tuyệt vọng cuồn cuộn kia.
- Không tốt, hắn muốn chạy!
Có người kinh hô.
- Giết hắn!
- Dùng hỏa tiễn!
Đám binh sĩ muốn dùng vũ khí tấn công đoàn tàu, thế nhưng ngay cả hỏa tiễn cũng không cách nào tổn hại nó.
Đoàn tàu chạy với tốc độ cao, đụng cho trận địa người ngã ngựa đổ.
Không ai ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng này. Họ đều cho rằng thiếu niên bị vô số binh sĩ bao vây sẽ chết không thể nghi ngờ!
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Ta tới rồi, sao không ra giết ta đi?
- Sao không xuất hiện?
- Chờ, chờ ta tới giết ngươi.
Dứt lời, đoàn tàu cũ kỹ cũng nhanh chóng chạy tới, động cơ đoàn xe kêu răng tắc cùng đường ray lúc ẩn lúc hiện khiến người ta khiếp sợ.
Ống khói trên đầu tay phun ra sương mù màu đen dày đặc, âm thanh như nỡ tựa như than thở cho hậu quả của chiến tranh.
Bên trong chiến trường, đoàn các màu đen tăng tốc, lẳng lặng tới bên Nhâm Tiểu Túc.
Nội tâm binh sĩ Tông thị dâng lên cảm giác vô lực, phảng phất như ngươi có giãy dụa thế nào thì mọi thứ đều được vận mệnh sắp đặt.
Khi đoàn tàu hơi nước chạy bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc bắt lấy cánh tay của Dương Tiểu Cận. Sau đó cả đoàn tay chạy về nơi hoang dã.
Thế nhưng trong lòng Nhâm Tiểu Túc bỗng dưng đau nhức, hắn ngày càng cách xa hy vọng và ánh sáng.
Binh sĩ phía sau tập trung hỏa lực công kích đoàn tàu. Nhưng dường như vũ khí nóng không có bất kỳ tác dụng nào với nó cả.
Đoàn tàu hơi nước chạy về phía bắc, Nhâm Tiểu Túc ngồi kế bên cửa sổ phun ra một ngụm máu tươi. Người máy nano bao quanh thân thể hắn rào rạc rơi xuống.
Nhâm Tiểu Túc suy sụp ngồi trong thùng xe. Thân thể hắn tựa vào vách xe thở hổn hển. Dù đạn bắn vào thiết giáp không gây ra ngoại thương nhưng nội thương là không thể tránh khỏi.
Hơn nữa thương tổn của đoàn tàu và Ảnh tử hắn đều nhận hết. Đó là thống khổ mà người thường có khi cả đời cũng không bao giờ trải qua, phảng phất như ở nơi sâu nhất trong tận cùng của địa ngục.
Lúc này, thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn muốn ngồi yên như thế cho tới tận cùng của thế giới.
Năng lượng hơn một nửa người máy nano đã hao hết. Ngay cả khả năng quay về thân thể Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng có.
Nhâm Tiểu Túc ngồi nhìn người máy nano “chết” trong trận chiến lần này.
Dù là hắn cũng không cách nào chống lại vũ khí nóng được cả một thế hệ dựng nên. Hoặc nói, hắn có thể chống lại nhưng thời gian quá ngắn, hơn nữa còn phải ỷ lại vào ngoại vật như người máy nano.
Hiện giờ người máy nano tổn thất hơn phân nửa, thiết giáp đã không cách nào che lấp toàn thân, nếu bị trúng đạn sẽ nguy hiểm vô cùng.
Vương Vũ Trí cùng đám nam sinh khác đi tới bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, vươn tay ra:
- Dùng của chúng ta đi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn họ một cái, lắc đầu:
- Quá ít.
Nhan Lục Nguyên kiên định nói:
- Còn có ta.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh từ chối:
- Giữ lại bảo mạng đi.
Dương Tiểu Cận ngồi xổm xuống lau mồ hôi và máu cho Nhâm Tiểu Túc:
- Không giúp gì được cho ngươi.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Tử thương bao nhiêu huynh đệ?
Kim Lam đỏ vành mắt:
- Hơn 60 người, chúng ta tính tới cứu Tiểu Thúy nhưng nàng đã tự sát theo Kim Nguyên.
Nhâm Tiểu Túc im lặng nửa phút, hắn dời chủ đề:
- Ai quen thuộc địa hình nơi này? Không thể tới núi Thủy đằng nữa, trong chúng ta có gián điệp.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, gián điệp? Thì ra vì có gián điệp làm lộ hành tung mà họ lâm vào mai phục?
Kim Lam giận dữ hét to với đám người:
- Ai là gián điệp, đứng ra đây cho ta!
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nói:
- Lục soát người. Nếu là gián điệp sẽ có thiết bị truyền tinh cho Tông thị.
Kết quả vừa dứt lời, một thổ phỉ luống cuống, hắn thả người muốn nhảy khỏi đoàn tàu.
Chỉ là đối phương vừa bay khỏi cửa, Dương Tiểu Cận đã móc súng lục ra bắn vào thái dương hắn.
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng hô:
- Tiếp tục lục soát, nói không chừng vẫn còn!
Bất quá lần này không điều tra được gì.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn không yên tâm như cũ, chưa tìm ra thiết bị truyền tin thì chưa chắc gián điệp đã hết.
Những gián điệp đó như một vết khắc trong lòng Nhâm Tiểu Túc, khiến hắn khó lòng tin tưởng người khác.
Mà vết khắc đó được tạo ra từ mạng sống của Hứa Kim Nguyên và những người khác.
Hiện giờ tạm thời họ xem như an toàn. Thế nhưng việc Tông Thừa chưa chết chẳng khác nào một bóng mờ bao phủ Nhâm Tiểu Túc.
Đối mặt với linh cẩu tàn nhẫn giảo hoạt lại hung ác khiến Nhâm Tiểu Túc cực kỳ khó chịu.